1. Sau khi c.h.ế.t, hồn tôi vẫn đi theo Lâm Thành trong một thời gian dài. Đến lúc đó tôi mới vỡ lẽ: người đàn ông mà tôi hết lòng yêu thương suốt sáu năm qua, hóa ra chỉ là một con sói đội lốt người. Anh ta xuất thân từ một gia đình đơn thân, trong nhà chỉ có mẹ và một người “em gái” cùng đứa con trai của cô ta, gia cảnh rất nghèo túng. Thứ duy nhất anh ta có thể mang ra khoe khoang, chỉ là tấm bằng tốt nghiệp của một trường đại học danh tiếng. Còn tôi, lại là thiên kim tiểu thư của tập đoàn họ Hà. Thân phận của hai chúng tôi, một trời một vực. Điều kỳ lạ là, tam quan của chúng tôi lại vô cùng đồng điệu. Cả tôi và anh ta đều yêu thích trường phái hội họa ấn tượng, đặc biệt là bức “Đêm đầy sao” của Van Gogh. Khi trò chuyện về kiến trúc hiện đại, cả hai đều say sưa ngợi ca công trình Thánh đường Sagrada Familia chưa hoàn thành của Gaudí, và không tiếc lời trầm trồ trước biệt thự Fallingwater của Wright. Tôi từng ngây thơ tưởng rằng mình đã gặp được chân ái. Nhưng tôi đâu biết, trên đời này vốn chẳng có hai con người nào hoàn toàn vừa vặn với nhau. Nếu có, thì chắc chắn là một người trong đó mang dã tâm. Mà dã tâm của anh ta chính là nhắm vào cơ nghiệp nhà họ Hà sau lưng tôi. 2. Sau khi tôi kết hôn, cha tôi bắt đầu sinh lòng cảnh giác. Ông quyết định lập di chúc, nói rõ sau khi trăm tuổi sẽ để lại toàn bộ gia sản cho một mình tôi. Lâm Thành cuống lên. Bởi vì điều đó có nghĩa là, nếu chúng tôi ly hôn, anh ta sẽ chẳng nhận được một xu, bao nhiêu năm toan tính sẽ tan thành mây khói. Vì thế, Lâm Thành đã sắp đặt một vụ tai nạn giao thông g.i.ế.t c.h.ế.t cha tôi, ngụy tạo thành sự cố ngoài ý muốn. Ngày tôi sinh con, mẹ chồng cũng tìm trăm phương nghìn kế muốn hại c.h.ế.t tôi. Ban đầu là không cho tôi tiêm giảm đau, nói rằng tiêm như vậy sẽ ảnh hưởng tới trí tuệ của đứa bé. Sau lại không cho tôi m.ổ, nói sinh thường mới tốt cho con. Tôi đều vượt qua được. Tôi từng nghĩ bà ta chỉ là mê muội lạc hậu, nên chỉ giữ khoảng cách, không hề điều tra kỹ càng. Đến khi ở cữ, tôi định quay lại quản lý công việc công ty, kiểm tra sổ sách tài chính, điều này đã chạm đến giới hạn của Lâm Thành. Anh ta không còn tâm trí nào mà dàn dựng một vụ g.i.ế.t người hoàn hảo nữa. Anh ta trực tiếp bảo mẹ chồng nhân lúc tôi ngủ rồi mở van khí gas, đóng chặt hết cửa sổ và cửa ra vào, khiến tôi và con gái mới sinh c.h.ế.t vì ngạt khí gas. Sau khi chuyện xảy ra, Lâm Thành thuê luật sư giỏi nhất. Họ ngụy biện rằng mẹ chồng đóng cửa sợ tôi bị cảm, mở gas là định đun nước nóng nhưng không rành cách dùng, không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy. Anh ta còn đưa ra giấy chứng nhận mẹ chồng bị bệnh thần kinh, nói bà ta là người có năng lực hành vi hạn chế. Điều khiến người ta phẫn nộ nhất, là anh ta không chút do dự mà ký vào giấy bãi nại. Kết quả, mẹ chồng chỉ bị xử án treo, coi như một ngày tù cũng không phải ngồi. Lâm Thành thuận lợi thừa kế toàn bộ tài sản của tôi, đưa người trong lòng cùng đứa con riêng và mẹ anh ta vào ở trong biệt thự nhà tôi, biến nhà họ Lâm thay thế nhà họ Hà trở thành danh gia vọng tộc mới. Đến lúc này tôi mới biết: cái gọi là em gái kia thực chất chính là mối tình đầu của anh ta. Còn đứa con của cô ta, thực ra chính là con ruột của anh ta! Phú quý của bọn họ, đằng sau đó chính là ba mạng người: cha tôi, con gái tôi và tôi! Trước mắt tôi bỗng tối sầm lại… 3. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở về năm tôi hai mươi tuổi. Trên người tôi là bộ váy cưới cao cấp được thiết kế riêng, tôi đứng giữa biển hoa trắng muốt, bên tai là tiếng gió khẽ lướt qua, mang theo hơi thở tự do. Lâm Thành quỳ một gối xuống đất, đôi mắt đào hoa trong veo nhìn tôi, giọng nói tràn đầy chân thành: “Tiểu Nguyệt, lấy anh nhé?” Trong mắt anh ta ánh lên vẻ chắc chắn, như thể nắm phần thắng trong tay. Khóe mắt tôi bắt đầu nóng lên, cơ thể khẽ run rẩy. Cơn giận dữ đến tột cùng tràn ngập đôi mắt tôi. Tôi theo bản năng lùi lại hai bước, rồi gần như buột miệng thốt ra: “Cưới anh? Nằm mơ đi! Tôi không lấy!” Gương mặt Lâm Thành thoáng cứng lại, rõ ràng anh ta không ngờ tôi sẽ trả lời như thế, đến mức giọng nói cũng trở nên lắp bắp: “Tại… tại sao?” “Tiểu Nguyệt, em hôm nay không khỏe sao? Không sao cả, sau này anh cầu hôn lại cũng được.” Khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ bối rối, trong mắt chớp qua một tia âm trầm. Nhưng Lâm Thành là kẻ thâm sâu, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn, gương mặt lại đầy vẻ tội nghiệp đáng thương. Tôi dần lấy lại bình tĩnh sau cơn kích động vì trọng sinh. Đảo mắt nhìn xuống dưới sân khấu, phát hiện xung quanh là dàn máy quay được dựng kín, trên mặt đám phóng viên đầy vẻ phấn khích, như thể đã nhìn thấy đề tài nóng hổi đang vẫy gọi họ trên bảng tìm kiếm. Ban đầu chỉ định ghi hình một màn cầu hôn ngọt ngào giữa thiên kim nhà họ Hà và con rể tương lai, ai ngờ lại bắt gặp được một quả bom tin tức lớn. Đúng là hời quá rồi. Tôi hít sâu một hơi, đầu óc dần tỉnh táo. Tôi ý thức được mình đại diện cho cả tập đoàn họ Hà, không thể để hình ảnh gia tộc bị tổn hại trước ống kính. Tôi có thể từ chối lời cầu hôn này, nhưng nhất định phải khiến mọi chỉ trích đổ dồn lên đầu Lâm Thành. Suy nghĩ một lát, tôi nảy ra cách xử lý hoàn hảo. Tôi mím môi, cố ý tỏ ra như vừa bị đả kích sâu sắc, nước mắt như sắp trào ra. “Anh còn hỏi tại sao à? Anh lừa tôi thê thảm như thế, anh còn mặt mũi hỏi tại sao sao? Anh đã phản bội tôi, đến cả ảnh cũng bị gửi tới chỗ tôi rồi, anh còn hỏi tôi tại sao? Vì tôi cảm thấy ghê tởm, lý do này đủ chưa?” Dĩ nhiên, tôi đâu có bức ảnh nào là thật. Nhưng tôi biết Lâm Hạ có, cô ta thích chụp ảnh lưu lại cảnh sinh hoạt ngọt ngào của ba người họ. Dù cô ta chưa từng công khai, nhưng chỉ cần Lâm Hạ có, mà Lâm Thành biết, thế là đủ. Chỉ một câu đó thôi, đã đủ gieo vào lòng anh ta nỗi hoài nghi. Thử nghĩ xem, người phụ nữ có con với anh ta mà nay thấy anh ta định cưới người khác, sao cô ta có thể không ghen tuông cho được? Với thân phận của Lâm Hạ, nếu cô ta tới đây khiêu khích tôi thì cũng chẳng có gì lạ. Quả nhiên, Lâm Thành trợn to mắt, vô thức nhìn về phía Lâm Hạ đang ngồi dưới sân khấu. Chỉ thấy cô ta ôm đứa con trai ba tuổi, khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem, hệt như một người vợ bị ruồng bỏ đầy u oán. Vẻ mặt ấy càng khiến Lâm Thành thêm xác nhận nỗi lo trong lòng, anh ta nghiêng mắt lườm cô ta đầy trách móc. Nhưng quay đầu lại, anh ta vẫn tỏ vẻ bình thản, cố gắng xoay chuyển tình thế: “Tiểu Nguyệt, em nhất định đã bị ai đó gài bẫy rồi, bây giờ đến cả video còn chỉnh sửa được, huống gì là ảnh. Tình cảm anh dành cho em, chẳng lẽ em không hiểu sao? Anh chỉ yêu mình em thôi, anh và Tiểu Hạ thật sự không có gì hết! Chắc chắn có người ghen tỵ với anh nên mới…” Tôi lập tức bắt được sơ hở trong lời anh ta. “Tiểu Hạ? Tôi còn chưa nói người đó là ai, sao anh biết tôi ám chỉ Lâm Hạ? Lâm Thành, thế này gọi là tự khai đấy biết không?” Tôi khinh miệt liếc nhìn Lâm Hạ, thừa thắng xông lên: “Hơn nữa, anh cầu hôn mà em gái anh lại khóc như anh vừa mới c.h.ế.t vậy. Có anh em nào đứng đắn lại như thế không? Tôi thấy hai người các người đi mà sống với nhau luôn đi, đừng lôi tôi vào, tôi không thèm xơi đồ người khác bỏ thừa.” Kiếp trước, khi tôi c.h.ế.t rồi mới hay, Lâm Hạ đâu phải em gái gì, cô ta chính là mối tình đầu của Lâm Thành. Còn đứa bé kia, chính là con ruột anh ta! Đám máy quay của phóng viên lập tức đồng loạt chĩa vào Lâm Hạ, đôi mắt đỏ hoe của cô ta giữa đám đông càng thêm nổi bật. Dù cô ta cuống quýt lau nước mắt, nhưng đã muộn. Anh trai cầu hôn mà cô ta khóc thành thế, người sáng mắt nhìn vào ai mà không hiểu giữa họ có uẩn khúc gì? Lâm Thành luống cuống giải thích: “Tiểu Nguyệt, mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Tiểu Hạ chỉ vì quá vui mừng khi có chị dâu nên mới xúc động bật khóc thôi, em nghĩ nhiều rồi. Đúng không, Tiểu Hạ?”