Kẻ trộm tác phẩm
Chương 5
Trần Mạt Mạt bất lực, phải chuyển tài khoản sang chế độ riêng tư, nhưng trên mạng vẫn tràn lan những lời bàn tán về cô ta, ngay cả họ hàng cô ta cũng bị lôi ra.
Đây là thời đại của mạng xã hội, và tôi cũng từng trải qua những cơn bão dư luận. Trần Mạt Mạt, từ một cô gái vô danh, đã trở thành ngôi sao sáng chói trên bầu trời thời trang. Danh vọng và tiền tài đến quá dễ dàng, khiến cô ta trở nên kiêu ngạo và ngông cuồng.
Nhưng hôm nay, chỉ sau một ngày, mọi thứ đã đảo lộn. Trần Mạt Mạt như một con thú bị thương, lao vào tấn công tôi.
“Sầm Hạ, là cô hủy hoại tôi! Là cô hủy hoại tôi!”
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt điên loạn của cô ta mà không hề nao núng. Khi khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn vài centimet, tôi đã tung ra một cú đá mạnh mẽ.
Cơ thể nhỏ bé của Mạt Mạt văng ra xa, nằm sõng soài trên sàn. Tôi lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Cô đã chọn con đường này, vậy thì hãy chấp nhận hậu quả. Đây là cái giá mà cô phải chịu.”
Một nụ cười mỉa mạ hiện lên trên khóe môi tôi. “Nhưng trò chơi giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu, Trần Mạt Mạt.”
Trần Mạt Mạt nằm im lìm, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt tràn đầy nỗi đau khổ. Cú đá kia của tôi thực sự rất mạnh.
Lúc này, Chu Duật Minh và Sầm Cảnh lao vào, đỡ Trâbf Mạt Mạt dậy.
“Mạt Mạt!” Cả hai đồng thời gọi tên cô ta.
Chu Duật Minh quay sang tôi, ánh mắt đầy phẫn nộ: “Sầm Hạ, cô điên rồi à? Mạt Mạt là một cô gái yếu đuối, sao cô có thể tàn nhẫn như vậy? Cô còn là một người phụ nữ không đấy?”
Tôi bật cười nhạo báng, rồi dùng đầu gối đụng mạnh vào hạ bộ của anh ta: “Tôi không phải phụ nữ thì anh phải chắc!”
Chu Duật Minh đau đến tái mặt, ôm lấy phần dưới cơ thể, rên rỉ thảm thiết.
Sầm Cảnh định lên tiếng can ngăn, nhưng tôi đã tát thẳng vào mặt nó: “Câm miệng!”
Các nhân viên bảo vệ nhanh chóng xông vào, lôi ba người kia ra ngoài.
Tôi quay sang nhìn Chu Duật Minh, giọng điệu đầy chế giễu: “Chu Duật Minh, anh có thời gian rảnh rỗi thì về mà lo công ty của mình đi.”
Nhờ những bài quảng cáo mà tôi đã tài trợ cho anh ta, công ty của anh ta đã rơi vào tình trạng phá sản.
Tối hôm đó, mẹ tôi gọi điện bảo tôi về nhà ăn cơm. Tôi biết rõ mẹ và bố muốn nói chuyện kia với tôi, nhưng tôi vẫn quyết định quay về. Có những chuyện, giải quyết một lần cho xong sẽ tốt hơn.
Sầm Cảnh cũng ở nhà. Nhìn thấy tôi, nó cắn chặt môi, đôi mắt trừng trừng nhìn tôi như thể tôi là kẻ thù không đội trời chung. Cái từ "chị" mà nó từng gọi tôi đầy thân thiết giờ đây như một nhát dao đâm vào trái tim tôi.
Bố mẹ tôi thở dài, nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng. Thấy tôi vẫn không hề dao động, họ kéo Sầm Cảnh đến trước mặt tôi.
"Sầm Cảnh, mau xin lỗi chị gái đi!"
Sầm Cảnh cứng đầu chống đối: "Không! Cho dù có chết con cũng không xin lỗi loại người như chị ta!"
"Sầm Hạ, hóa ra chị thâm độc như vậy! Chị đã biết mọi chuyện từ trước, nhưng vẫn cố tình giấu diếm chỉ vì muốn hủy hoại Mạt Mạt hoàn toàn. Mạt Mạt đã làm gì sai? Cô ấy chỉ muốn tạo dựng sự nghiệp trong giới thời trang thôi mà! Tôi nói cho chị biết, ý tưởng này là do tôi và Chu Duật Minh nghĩ ra, chị đừng hòng đổ oan cho Mạt Mạt! Nếu chị còn dám làm khó Mạt Mạt, tôi sẽ không tha cho chị đâu!"
Bố tôi tức giận tát vào mặt Sầm Cảnh: "Im miệng! Tao bảo mày xin lỗi chị mày..."
"Không!" Sầm Cảnh vẫn ngoan cố.
Tôi gật đầu, "Bố mẹ, nếu nó không muốn xin lỗi thì thôi, đừng ép nó làm điều mình không muốn. Sầm Cảnh, mày đã nói xong chưa? Nếu xong rồi thì cút đi. Căn nhà này là của tao, mày không được ở đây nữa.Và nên nhớ rằng, tao đã cắt hết thẻ tín dụng của mày. Từ giờ trở đi, mày phải tự lập."
Nhà chúng tôi vốn có điều kiện khá giả, nhưng từ khi tôi nổi tiếng trong giới thời trang thì cuộc sống càng trở nên giàu có hơn. Căn nhà này là do tôi mua, và tôi cũng là người chu cấp cho Sầm Cảnh từ khi nó ra trường.
Lúc trước, tôi nghĩ rằng chúng tôi là một gia đình, vì vậy tôi sẵn lòng giúp đỡ nó. Nhưng bây giờ...
Sầm Cảnh không xứng đáng để được tôi đối xử tốt.
Sầm Cảnh vẫn không chịu khuất phục, trừng mắt nhìn tôi đầy căm thù: "Chị tưởng chị có tiền là có thể làm tất cả à? Tôi không cần tiền của chị!"
Nói rồi, nó quay lưng bỏ đi.
Mẹ tôi thở dài, tiến đến bên tôi: "Hạ Hạ..."
Tôi lạnh lùng nhìn mẹ: "Mẹ đừng lo lắng cho nó. Nếu mẹ muốn tiếp tục chu cấp cho nó thì cứ việc. Nhưng đừng lấy tiền của con để làm việc đó."
Bố mẹ tôi không phải là người trọng nam khinh nữ, họ luôn đối xử công bằng với tôi và Sầm Cảnh. Vì vậy, tôi tin rằng họ sẽ hiểu quyết định của tôi.
11
Một tháng sau, Chu Duật Minh vì không kêu gọi được nhà đầu tư nên công ty bị phá sản. Thế nhưng, anh ta vẫn rất kiên cường, không hề đến tìm tôi cầu cứu. Xem ra, tình cảm mà anh ta dành cho Trần Mạt Mạt đúng là thật lòng.
Tôi thật sự nể phục Chu Duật Minh.
Còn Sầm Cảnh, từ ngày bị tôi đuổi khỏi nhà, cũng chưa từng quay lại. Không có tiền, nó phải chạy shipper, ngày ngày thức khuya dậy sớm để kiếm sống.
Hiện tại, cả ba người đều sống trong nhà của Chu Duật Minh. Ngôi nhà đó vẫn đang trả góp từng tháng, mỗi kỳ phải thanh toán mấy chục triệu tiền vay ngân hàng, vậy nên họ chỉ có thể cùng nhau làm shipper để trang trải.
Điều khiến tôi bất ngờ là, ba người đó dường như thực sự cố gắng để sống ổn định qua ngày.
Mục San Tử kể với tôi:
“Cô nhìn không ra à? Ba người họ bây giờ... khụ khụ, là đang cùng nhau đấy.”
Dù đã đoán được trước chuyện này, nhưng đến khi nghe kể, tôi vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận.
Thật sự là đang ở bên nhau sao?
Thế thì kỳ lạ quá!
Mục San Tử quay sang hỏi:
“Làm sao cô biết Chu Duật Minh sẽ giúp Trần Mạt Mạt lấy trộm tác phẩm của cô? Sầm Hạ, hình như cô rất hận bọn họ. Đừng chối, tôi hiểu cô mà, nhìn là biết.”
Tôi siết chặt tay lại.
Đương nhiên là tôi hận.
Kiếp trước, chính ba người họ đã cùng nhau hại chết tôi.
Tôi nói với Mục San Tử:
“Tôi muốn tống bọn họ xuống địa ngục.”
Mục San Tử bất ngờ ôm chặt lấy tôi, “Được rồi, cô không muốn nói thì thôi.”
Tôi nhẹ nhàng đẩy cô ta ra.
Cô ta lại hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”
Đời trước, Mục San Tử từng giúp tôi rất nhiều. Tôi thực sự biết ơn.
Nhưng lần này, tôi muốn tự mình giải quyết, để có thể hoàn toàn buông bỏ những hận thù trong lòng.
Tôi lắc đầu, “Cảm ơn, nhưng tạm thời không cần.”
Mục San Tử nhướn mày, “Cô nghĩ tôi rảnh rỗi lắm à?”
Tôi bật cười vì câu nói của cô ta.
...
Không đầy ba tháng sau, Chu Duật Minh không trả nổi tiền thuê nhà nên bị chủ nhà đuổi ra khỏi căn hộ.
Ba người họ đành phải thuê một căn hộ nhỏ, giá cả phải chăng. Để Trần Mạt Mạt không cảm thấy khó chịu, họ đã thuê một căn hộ khá sang trọng và trả trước một năm tiền nhà.
Chu Duật Minh và Sầm Cảnh phải làm việc quần quật từ sáng đến tối để kiếm tiền trả nợ.
Tôi cứ nghĩ Trần Mạt Mạt sẽ thật lòng yêu thương họ, nhưng không ngờ thám tử tư lại gửi cho tôi một đoạn video khác.
Trong video, Trần Mạt Mạt đang hẹn hò với một người đàn ông khác. Cô ta vừa làm “chuyện ấy” với người đàn ông đó vừa chửi bới Chu Duật Minh và Sầm Cảnh.
“Hai đứa phế vật kia dai như đỉa vậy ấy! Mệt chết đi được!” Cô ta vừa lắc lư người vừa ôm cổ người đàn ông kia, “Anh giúp em được không? Chúng ta đi du lịch nước ngoài đi.”
Người đàn ông kia cười mỉa mai: “Đừng có mơ. Anh chỉ chơi đùa với em thôi, làm sao có thể mang em đi đâu được? Em cứ lấy tiền của họ đi.”
Trần Mạt Mạt bĩu môi: “Anh thật vô tâm! Đàn ông toàn là lũ bạc tình.”
Nhưng ban ngày, cô ta vẫn đến bệnh viện chăm sóc cho Chu Duật Minh và Sầm Cảnh.
Tôi biết cô ta muốn rũ bỏ họ.
Và tôi đã sẵn sàng giúp cô ta làm điều đó.
Nhưng Trần Mạt Mạt lại nhanh chân hơn một bước. Cô ta đã sai hai người đàn ông đó đến gặp tôi để xin lỗi.
“Em không đành lòng nhìn các anh vất vả kiếm tiền. Nếu các anh chịu khuất phục Sầm Hạ, thì vẫn có thể lấy được tiền từ cô ấy.”
Chu Duật Minh và Sầm Cảnh nhìn nhau, cố gắng kìm nén cơn tức giận, rồi nói với giọng điệu ôn hòa: “Hạ Hạ, anh biết mình sai rồi. Em cho anh một cơ hội nữa đi. Anh vẫn yêu em mà.”
Sầm Cảnh cũng đến gần tôi: “Chị, em là em ruột của chị mà, sao chị có thể nhẫn tâm nhìn em khổ sở như vậy chứ?”
Tôi lắc đầu cười mỉa mai, “Hai người thật sự quá ngây thơ. Xem video này đi. Trần Mạt Mạt không hề yêu mấy người đâu. Cô ta chỉ muốn lợi dụng mấy người thôi.”
Tôi mở điện thoại lên, cho họ xem đoạn video mà thám tử tư vừa gửi cho tôi.
Cả hai đều tái mặt.
Tôi nói tiếp: “Hai người hãy tự mình tìm hiểu sự thật đi. Đừng để Trần Mạt Mạt lợi dụng nữa.”
Chu Duật Minh và Sầm Cảnh quay người bỏ đi.
Đêm đó, tôi nhận được điện thoại của mẹ. Mẹ tôi khóc lóc nói: “Hạ Hạ, em trai con gặp chuyện rồi.”
Tôi vội vã đến đồn cảnh sát. Hóa ra, Chu Duật Minh và Sầm Cảnh đã giết Trần Mạt Mạt.
Tôi đã thuê một luật sư giỏi để bào chữa cho họ. Nhưng cuối cùng, tòa án vẫn kết án hai người tử hình.
Tôi biết, đây là cái kết mà họ xứng đáng nhận được.
(Hết)