Hôn nhân sắp đặt với Ảnh đế
Chương 1
1
Là một nghệ sĩ hạng mười tám, tôi bị quản lý nhét vào một chương trình tạp kỹ phát sóng trực tiếp.
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ: Công việc thôi mà! Cứ làm cho xong một ngày là được!
Nhưng không ngờ, tôi lại đụng ngay phải người chồng đã kết hôn với mình suốt hai năm – Ảnh đế Giang Mộ!
Ban đầu, vì cuộc hôn nhân là sắp đặt giữa hai gia tộc nên tôi và Giang Mộ chỉ gặp nhau vỏn vẹn ba lần.
Lần thứ ba, anh ấy thẳng thừng mang theo sổ hộ khẩu và nói: “Đi đăng ký kết hôn thôi.”
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản: Cưới ảnh đế đúng là một món hời!
Nhưng hai năm trôi qua, mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn chẳng có gì tiến triển.
Anh ấy bận rộn với công việc của mình, tôi cũng nhàn nhạt trôi qua với công việc của tôi.
Thế mà bây giờ, khi nhìn thấy Đường Văn đứng bên cạnh anh ấy, tôi lập tức hiểu ra!
Hóa ra, tất cả chỉ là một màn kịch để quảng bá cho bộ phim truyền hình đang chiếu của họ.
2
Sau khi MC giới thiệu xong các phần trong chương trình, đến lượt trò chơi bắt đầu.
Ở vòng “Bạn tả, tôi đoán”, tôi lập tức chọn Trình Chi làm bạn đồng hành.
Dù gì thì trước đây tôi cũng từng đóng chung một bộ phim với cậu ấy, ít nhiều cũng có chút quen thuộc.
Trong lúc chơi, cậu ấy diễn tả một bông hoa, tôi lại đoán là… một đống phân.
Cậu ấy ra hiệu một con cừu, tôi lại nói đó là ba con sói.
Không ngoài dự đoán, hiệu ứng chương trình lập tức bùng nổ, ống kính cũng liên tục lia tới.
Chỉ là… trong lúc tôi và Trình Chi chơi, tôi luôn có cảm giác có một ánh nhìn mơ hồ nào đó đang theo dõi mình.
Nhưng mỗi lần quay đầu lại, ánh mắt ấy liền biến mất.
Cho đến khi tôi thấy dòng bình luận trên màn hình:
【Nói chứ, tại sao thầy Giang cứ nhìn chằm chằm vào nhóm bên cạnh vậy nhỉ? Đường Văn bên kia sắp diễn tả đến phát điên rồi mà Giang Mộ vẫn không buồn liếc mắt lấy một cái. Anh ấy đang có tâm sự gì sao?】
【Liệu có phải là ảo giác của tôi hay không nhỉ? Sao khi Thẩm Thiên và Trình Chi tương tác, thấy Giang Mộ cứ khó ở kiểu gì ý?】
【Giang Mộ và Thẩm Thiên quen nhau à? Cảm giác cả hai chưa từng nhìn nhau lấy một lần, chỉ có mỗi Giang Mộ là cứ lặng lẽ quan sát thôi!】
Nhìn dòng bình luận liên tục lướt qua, tôi bắt đầu nghi ngờ thị lực của mình.
Tôi quay sang liếc thử – Giang Mộ đang nhìn lên trần nhà phát sáng.
Quay sang lần nữa – anh ấy đờ đẫn nhìn chằm chằm vào chiếc micro trên tay.
Thêm một lần nữa – anh ấy cúi đầu nghịch dây chun, chơi trò đan dây với mấy ngón tay.
Đó! Tôi đã nói rồi, sao anh ấy có thể nhìn tôi được cơ chứ!
Suốt hai năm kết hôn, tôi và Giang Mộ vẫn luôn khách sáo với nhau.
Nói thẳng ra thì chúng tôi chỉ là “đối tác”, không hề có chút tình cảm nào!
Trò chơi tiếp theo không có gì quá khó, chỉ là lần này bạn đồng hành của tôi đổi từ Trình Chi thành Giang Mộ.
Ai mà ngờ, khi tôi vừa định chọn Trình Chi lần nữa thì Giang Mộ – người đang đứng cách tôi hai, ba bước – chỉ mất chưa đến ba giây để chen ngay vào giữa chúng tôi.
Anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, thản nhiên tuyên bố sẽ làm bạn chơi của tôi.
Tôi có dám phản đối không? Đương nhiên là không dám rồi!
Một nghệ sĩ hạng mười tám như tôi chỉ nghĩ đơn giản: Đây chắc lại là một chiêu trò pr của Giang Mộ và Đường Văn!
Đến trò chơi té nước, Đường Văn và Trình Chi ngồi đối diện chúng tôi.
Lẽ ra nước phải tạt vào Giang Mộ, nhưng chỉ vì một câu “Tay tôi run” của Đường Văn mà toàn bộ nước đều hắt vào tôi.
Cuối cùng, khi Giang Mộ thua cuộc, anh ấy nhất quyết dùng mặt mình để che nước giúp tôi thì lúc đó Đường Văn mới chịu dừng lại.
Nhưng mà… ai lại đi chắn nước kiểu đó chứ?!
Ngay khoảnh khắc Đường Văn hắt nước ra, Giang Mộ lập tức đứng bật dậy, chắn ngay trước mặt tôi.
Những giọt nước văng lên, lăn dài từ mái tóc rối bời trên trán anh xuống chóp mũi, rồi nhỏ giọt trên chiếc micro trong tay anh ấy.
Khi ánh mắt chạm nhau, yết hầu của anh ấy khẽ trượt lên xuống theo phản xạ.
Phải công nhận một điều, tôi rất rõ Giang Mộ có ngoại hình đẹp đến mức nào.
Hồi mẹ nói muốn giới thiệu cho tôi một người, mà người đó lại tên Giang Mộ, tôi còn tưởng chỉ là trùng tên trùng họ.
Cho đến khi tận mắt nhìn thấy anh ấy, tôi mới nghĩ — hình như mẹ tôi cũng có chút “tay trong”.
Lý do ban đầu tôi đồng ý đi đăng ký kết hôn với anh ấy, hơn một nửa là vì vẻ bề ngoài này.
Những đường nét tinh tế trên khuôn mặt Giang Mộ càng thêm hoàn mỹ khi đọng nước, hàng cúc áo sơ mi không cài hết, để lộ phần xương quai xanh sắc nét.
Những giọt nước rơi xuống cổ áo, tôi nhìn đến đỏ bừng cả mặt!
Hai năm qua, dù kết hôn nhưng mối quan hệ giữa tôi và Giang Mộ chỉ dừng lại ở mức sáng sớm ngồi ăn sáng chung.
Sau khi đăng ký kết hôn, chúng tôi vẫn duy trì việc ngủ riêng.
Vì chuyện này, tôi còn đặc biệt hỏi mẹ.
Dù sao thì ba mẹ tôi cũng là một cặp điển hình của “hôn nhân gia tộc – cưới trước yêu sau”.
Kết quả, mẹ chỉ trả lời tôi vỏn vẹn bốn chữ: “Ngủ trước, yêu sau.”
Nhìn bốn chữ to tướng trên màn hình điện thoại, tôi bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng!
Không biết mẹ đang đùa hay nghiêm túc nữa.
Cho đến tối hôm đó, bà còn gửi cho tôi một quyển tiểu thuyết: “Sau khi kết hôn vì gia tộc, tổng tài bá đạo say mê tôi.”
Bà còn cẩn thận nhắn thêm:
Hoa Khai Phú Quý: “Chương 256 - 332 hướng dẫn chi tiết, không cần cảm ơn mẹ.”
Tôi: “Mẹ ơi, truyện này phải trả phí!”
Hoa Khai Phú Quý: “Đọc truyện thì phải đọc bản quyền chứ! Con không có chút ý thức bảo vệ bản quyền nào sao?”
Tôi đọc xong, mặt đỏ đến tận mang tai.
Chỉ là… khi tôi quyết định thử phương pháp mẹ bày thì hôm đó Giang Mộ lại đột nhiên có công việc, không về nhà.
Sau đó tôi cũng vào đoàn phim, rồi quên bẵng luôn chuyện đó.
Nhưng giờ phút này, khi nhìn dáng vẻ của Giang Mộ trước mặt, trong đầu tôi chỉ vang lên đúng bốn chữ mà mẹ đã nói…
3
Sau khi trò chơi kết thúc, MC hỏi mọi người có điều ước gì không.
Khi micro đưa đến tay tôi, tôi không chút do dự mà nói ngay:
“Muốn phát tài!”
Đến lượt Giang Mộ, anh ta im lặng vài giây rồi trả lời:
“Hy vọng năm nay có thể được công khai.”
Nghe xong, tôi ngẩn ra vài giây.
Câu này… chắc không phải đang nói về tôi đấy chứ?
Ngay cả MC cũng không ngờ Giang Mộ sẽ trả lời như vậy nên nhất thời không biết tiếp lời thế nào.
Ngược lại, Đường Văn ngồi bên cạnh lại là người đầu tiên lên tiếng, nở nụ cười đầy ý tứ:
“Thầy Giang chắc đang nói đến Trần Chỉ trong phim rồi? Trần Chỉ vì tôi mà cố gắng làm việc suốt nửa năm chỉ để chờ được tôi công khai mà~”
“Lần sau thầy Giang nhớ nói rõ là ai nhé, không thì tôi lại tưởng thầy muốn tôi công khai thầy mất~”
Tôi thở phào, cảm thấy Đường Văn nói rất có lý.
Chắc Giang Mộ cũng chỉ đang nói đến nam chính trong phim thôi.
Nhưng lần này, tôi đã thấy rõ ánh mắt của anh ấy.
Khi trả lời câu hỏi đó, ánh mắt anh ấy vẫn luôn dõi theo tôi.
Giữa buổi ghi hình, các khách mời tranh thủ nghỉ ngơi, dặm lại lớp trang điểm.
MC tiếp tục nhắc lại phần tiếp theo của chương trình.
Nhưng chưa kịp nói xong, hậu trường đột nhiên vang lên vài tiếng thử âm:
“Alo? Alo?”
“Giọng này vừa hay, chắc chắn cô ấy thích.”
“Có nên thêm chút âm thanh sủi bọt không? Biết đâu hiệu quả sẽ tốt hơn!”
Giọng nói này… sao tôi thấy quen thế nhỉ?
Rồi giọng nói ấy vang lên một câu:
“Tại sao chúng ta đã ở bên nhau hai năm rồi, em vẫn không chịu công khai anh?”
Nghe đến đây, nhân viên trang điểm bên cạnh tôi cũng dừng tay, chăm chú hóng hớt!