Giao Kèo Ác Quỷ

Chương 3

8 Hứa Hoa Thịnh vừa xuyên qua đã bị gã Đầu Trọc đá cho một cước. Mất thăng bằng, anh ta ngã sấp xuống đất. Khoảnh khắc trán bị một hòn đá sắc nhọn rạch qua, anh ta đau đến hít một hơi khí lạnh. Máu tươi chảy ra như suối nhỏ, màu đỏ rực của máu che khuất mắt phải của anh ta. Anh ta đưa tay lên lau, lại phát hiện bàn tay này thô ráp vô cùng. Nheo mắt nhìn lại mới phát hiện cánh tay mình cũng gầy đến đáng sợ. Không, đây hoàn toàn không phải là tay của anh ta. Chưa kịp hiểu rõ tình hình, bụng anh ta lại bị đá mạnh một cước nữa. Cơn đau thấu tim gan khiến anh ta bất giác cuộn tròn người lại. "Mày là ai, nếu là vì tiền, chúng ta có thể thương lượng." Hứa Hoa Thịnh ép mình phải bình tĩnh, cố gắng dùng tiền bạc để lay động con quỷ trước mặt. Đáp lại anh ta là nắm đấm sắt của gã Đầu Trọc. "Con đĩ thối, mày đã bị chính anh trai mày bán cho bọn tao rồi, còn ảo tưởng dùng tiền mua chuộc tao, mày tưởng tao ngu à?" Gã Đầu Trọc ấn đầu anh ta đập xuống đất, Hứa Hoa Thịnh vội đưa tay ra đỡ, không ngờ gã Đầu Trọc lại tháo khớp cánh tay anh ta ra. Mắt thấy sắp đập vào những viên đá vụn, anh sợ hãi vội nhắm chặt mắt, kinh hoàng cầu xin: "A a a, đại ca, đừng đánh nữa, a a a a... đừng đánh nữa, đừng đánh nữa... Tôi... tôi không có ý lừa gạt anh." "Tôi... tôi là Hứa Hoa Thịnh, đại thiếu gia của tập đoàn Hứa thị ở thủ đô, bố tôi rất giàu, chỉ cần anh thả tôi ra, tôi sẽ cho anh năm mươi triệu, không, một trăm triệu, tôi cho anh một trăm triệu." Lúc này, Hứa Hoa Thịnh đâu còn chút khí phách nào của một công tử nhà giàu. Sự chênh lệch về sức mạnh giữa nam và nữ khiến Hứa Hoa Thịnh không có chút khả năng phản kháng nào. Huống hồ lúc này anh ta còn bị tháo khớp tay. Tiếng đầu đập xuống đất "bốp bốp" khiến tôi nghe mà thấy sảng khoái vô cùng. 008 còn chu đáo tạo ra một màn hình nhỏ, người trong màn hình chính là Hứa Thần Hi. Cô ta còn chưa kịp mừng vì miệng đã khỏi, trên đầu đã truyền đến từng cơn đau nhói, tiếp đó các bộ phận khác trên cơ thể cũng bắt đầu đau lên. Nhà họ Hứa vì để giữ gìn thể diện đã đón cô ta về. Người giúp việc thấy cô ta phát bệnh liền dùng xích sắt xích cô ta lại. Tiếng gào thét đau đớn hòa cùng tiếng xích sắt ma sát trên mặt đất tạo ra âm thanh chói tai. Sự giãy giụa kịch liệt khiến cổ tay và cổ chân cô ta bị cọ xát đến máu thịt bầy nhầy. Cũng không biết ai đã nghĩ ra cách này, thật là hợp ý tôi. Tiếng rên rỉ đau đớn của hai người họ như tiên nhạc, khiến tôi say mê trong đó, không thể thoát ra. Sau khi Hứa Hoa Thịnh ngất đi, gã Đầu Trọc cuối cùng cũng dừng tay. Sau đó, hắn kéo Hứa Hoa Thịnh đi như kéo một con chó chết, đến điểm tập trung tạm thời đầu tiên ở ngoài biên giới. Ở đó, còn có một đám ác quỷ đang chờ anh ta. 9 Kiếp trước, tôi vừa đến nơi này đã bị đám ác quỷ đó lăng nhục, tôi liều mạng giãy giụa, nhưng lại bị đánh cho gần chết. Mỗi người phụ nữ bị bắt cóc đến đây đều phải chịu cảnh ngộ như vậy. Chúng tôi như súc vật bị chúng mặc sức đùa giỡn. Đặc biệt là tôi, vì có sự dặn dò của kim chủ Hứa Hoa Thịnh, tôi không chỉ bị buộc phải chịu nhục mà còn bị quay video. Từ khi đến cái địa ngục trần gian này, tôi chưa từng có một khắc yên ổn. Kiếp này đổi lại là chính anh ta, sao lại không chấp nhận được rồi? 008 đã dệt những hình ảnh này thành những giấc mơ. Nói cho cùng thì những cảnh tượng đặc sắc như vậy, đáng để anh ta mỗi ngày hồi tưởng lại vài lần. 10 Ông bà Hứa nhìn thấy trạng thái phát bệnh của Hứa Thần Hi, lông mày nhíu chặt lại có thể kẹp chết một con ruồi. Đối với họ, con gái chỉ là một công cụ để liên hôn. Nếu không thì họ đã không tốn nhiều công sức như vậy để nuôi dưỡng một đứa con gái nuôi. Càng không vì một đứa con gái nuôi mà từ bỏ con gái ruột của mình. Chỉ là Hứa Thần Hi bây giờ mắc phải căn bệnh kỳ lạ như vậy, cho dù cô ta từng xuất sắc đến đâu thì cũng sẽ không có gia đình danh giá nào muốn cưới một người như vậy làm đương gia chủ mẫu tương lai. Ngay cả làm tình nhân cho người khác cũng không đủ tiêu chuẩn. Ông Hứa nhìn sâu vào Hứa Thần Hi, sự tàn nhẫn và tuyệt tình trong mắt lóe lên rồi biến mất. Thứ không có giá trị lợi dụng thì không đáng để lãng phí thời gian. Hứa Thần Hi hiện tại, trong mắt ông Hứa về cơ bản đã là một món đồ rác có thể vứt đi bất cứ lúc nào. "Hứa San San đã về chưa?" "Chưa, gọi điện thoại cho nó cũng không nghe máy, không biết đi đâu chơi bời rồi." Sự chán ghét của bà Hứa không hề che giấu, ông Hứa lạnh lùng liếc nhìn vợ mình một cái. "Nó mới là con gái ruột của bà đấy." Kiếp trước, sau khi tôi bị bắt cóc, họ không hề có ý định tìm tôi, thậm chí còn mong tôi biến mất vĩnh viễn. Trong lòng bà Hứa, đứa con gái giữa đường tìm về như tôi vĩnh viễn không bằng một nửa của Hứa Thần Hi. Bà ta cảm thấy tôi hành vi thô lỗ, tâm địa độc ác, cả người toát ra vẻ quê mùa, không có chút khí chất nào của một tiểu thư. Ông Hứa tuy không biểu hiện rõ ràng như bà Hứa, nhưng suy nghĩ cũng tương tự. Bây giờ, tôi chỉ mới trả thù Hứa Thần Hi một chút, cặp vợ chồng này đã từ bỏ đứa con gái yêu mà họ đã nuôi dưỡng bao năm, quay sang tính kế với tôi. Ha! Thật là nực cười. Khổ nỗi kiếp trước tôi quá ngốc, hoàn toàn không hiểu được những vấn đề này. Trong lòng luôn tin rằng họ sẽ đến cứu tôi. Và tôi cũng vì có chấp niệm trong lòng nên đã hết lần này đến lần khác chịu đựng sự lăng nhục của những gã đàn ông đó. Cơ thể tôi tan nát, máu của tôi dơ bẩn. Nhưng tôi vẫn muốn sống, tôi khó khăn lắm mới tìm lại được bố mẹ mình, tôi không muốn mất đi tình thân khó có được này. Cho đến khi tôi nhìn thấy video đám cưới của Hứa Hoa Thịnh và Hứa Thần Hi. Nhìn vẻ mặt vui mừng hớn hở của ông bà Hứa. Tôi mới biết tất cả chỉ là do tôi đơn phương tình nguyện và tự cảm động mà thôi. Họ vốn dĩ không hề muốn nhận lại tôi. Thậm chí khi biết tôi bị Hứa Hoa Thịnh bắt cóc bán sang Bắc Myanma, họ còn thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng tôi mới là con gái ruột của họ, chỉ vì tôi không biết những lễ nghi quý tộc này mà họ đã vứt bỏ tôi. Nếu đã như vậy, tại sao ban đầu lại tìm tôi về? 11 "Thịnh Thịnh, con có biết Hứa San San đi đâu không?" Tôi khẽ nhếch môi, mí mắt cụp xuống che đi ác ý trong mắt. "Nó ấy à, bây giờ chắc là ở Bắc Myanma rồi." "Nó chạy sang Bắc Myanma làm gì?" Ông Hứa không ngờ Hứa San San lại ra nước ngoài, hơn nữa, cũng không có lý do gì để ra nước ngoài. "Chẳng phải bố mẹ không thích nó sao, con cũng không muốn có một đứa em gái mất mặt như vậy, bây giờ nó đi rồi, chúng ta không phải nên vui mừng sao?" "Hứa Hoa Thịnh, con có biết mình đang nói gì không? Nó là em gái ruột của con, sao con có thể nói ra những lời như vậy." Bà Hứa lớn tiếng trách mắng tôi, nếu không phải trong mắt bà ta ẩn chứa sự vui mừng, tôi suýt nữa đã tin những lời bà ta nói. "Mẹ, em gái của con chỉ có một mình Hi Hi thôi, cái thứ con gái nhà quê thô tục đó, sao có thể so sánh được với Hi Hi." "Con... sao con lại có suy nghĩ như vậy?" Những lời này đều là bà Hứa đã nói với tôi, bây giờ mượn miệng Hứa Hoa Thịnh nói ra, bà ta lại không thể chấp nhận được. Sắc mặt ông Hứa âm trầm, lạnh giọng nói với tôi. "Cho con một tuần, đưa người về đây." "Ngay cả khi nó đã không còn nguyên vẹn cũng phải đưa về sao?"