4. Trở về phòng, tôi lấy băng cá nhân cùng thuốc mỡ trong ba lô ra, băng bó vết thương kỹ càng. Trước khi đến nhà ba tôi, tôi không biết mẹ kế có dễ chung sống hay không, nên đã chuẩn bị vài món đồ cần thiết. Không nghĩ tới, nhanh như vậy đã dùng. Ở quê, tôi hay cùng bà nội ra đồng làm việc, bị thương là chuyện thường ngày, vết thương này chỉ là chuyện nhỏ, tôi hoàn toàn có thể xử lý. Chờ khi băng bó xong, tôi đi tắm. Đang xả nước giữa chừng, bọt nước văng tung tóe, nước nóng liền ngừng chảy. Dù tôi có vặn vòi nước thế nào, nước chảy ra cũng đều là nước lạnh. Tuy hiện tại không phải là mùa lạnh, nhưng nước vẫn rất lạnh để tắm, khiến tôi lạnh run cả người. Sau khi tắm xong, tay chân tôi lạnh cóng, hắt xì mấy cái. “Chị ơi, lúc nãy máy nước nóng bị hỏng, vừa sửa xong rồi.” Ngoài cửa, giọng nói vô hại của Tô Tiêu truyền vào. “Chị biết rồi!” tôi trùm kín chăn, thở ra hơi lạnh. Bởi vì lần tắm nước lạnh, đêm đó tôi phát sốt, cả người mơ màng. Hôm sau, ba tôi đi công tác, không có ba tôi ở nhà, hai mẹ con đó liền mặc kệ sống chết của tôi. Không cho tôi đi bệnh viện, cũng không cho tôi ăn cơm, để tôi ở trong phòng, không nghe không hỏi, hai mẹ con đó liền vui vẻ mà đi shopping. Sốt cả ngày, hai mẹ con đó vẫn chưa về. MAy mắn là trong ba lô của tôi còn có thuốc, thêm vài món ăn vặt, tôi đi ra phòng khách, phát hiện bà ta cũng đã tắt nguồn điện. Phòng to như vậy lại tối ôm như mực, trong nhà cũng không có ai. Cô đơn cùng sợ hãi bao vây lấy tôi. Tôi cũng có chút nhớ mẹ, từ khi ba mẹ tôi ly hôn, tôi cũng chưa từng gặp lại bà. Từ nhỏ, mặc dù mẹ tôi vẫn hay phàn nàn rằng muốn sinh con trai, nhưng vẫn đối xử với tôi rất tốt. Tôi còn nhớ rõ khi còn nhỏ, mỗi lần tôi bị bệnh, mẹ đều ở bên cạnh tôi suốt đêm, cập nhật nhiệt độ của tôi, lau khăn ướt cho tôi. Tôi bị bệnh cả người khó chịu, khóc lóc khiến mẹ thức cả đêm dỗ dành. Bà ôm ta an ủi: “Ly Ly, đừng sợ, con mau lây hết bệnh cho mẹ, như vậy con sẽ khỏe lại!” Mỗi lần tôi hết bệnh, mẹ tôi lại ngã bệnh, nhưng bà vẫn ưu tiên chăm sóc tôi. Trong lòng tôi tủi thân mà khóc, có lẽ vì tôi rất nhớ mẹ, nên chạy về nhà cũ trước đây của chúng tôi. Căn hộ kia, lúc ly hôn, tòa đã phân cho mẹ tôi, chung cư đã được cải tạo, cổng đã khóa làm tôi không đi lên được, chỉ có thể đứng dưới cổng, nhìn lên căn hộ sáng đèn ở lầu hai, lớn tiếng mà gọi: “Mẹ ơi, con là Tô Ly!” “Con là Tô Ly!” Tôi mơ hồ nhìn thấy bóng người quen thuộc xuất hiện bên cửa sổ. Đó chính là mẹ tôi, tôi càng gọi lớn hơn nữa. “Mẹ, con là Tô Ly, bà nội mất rồi, con mới trở về thành phố, mẹ mau xuống gặp con đi!” Chỉ là dù tôi có gọi thế nào, mẹ tôi cũng không trả lời tôi, cũng không ra gặp tôi. Không biết qua bao lâu, cô hàng xóm thò đầu ra mắng tôi một câu: “Tối rồi, đừng la lối nữa, ồn muốn chết!” Tôi không từ bỏ ý định, đứng trong đêm tối không chịu rời đi. đúng lúc này, cửa sổ lầu hai mở ra, một người đàn ông trung niên xa lạ xuất hiện, hung dữ mà quát: “Mày đi mau đi, mẹ mày không có ở đây, về nhà mày đi!” Rõ ràng tôi thấy mẹ ở trong nhà, bà lại không chịu gặp tôi: “Mẹ, mẹ ra gặp con một lần đi, con biết mẹ ở trong nhà!” Mẹ kế dù đối xử với con không tốt nhưng vẫn bà ta còn biết yêu thương con gái ruột của bà. Nhưng mẹ ruột của tôi, sau khi ly hôn lại không muốn nuôi tôi, hiện tại kể cả gặp tôi một lần cũng không muốn. Tôi tủi thân mà khóc, trong lòng càng lạnh lẽo. Trên cửa sổ đó, một cậu bé tầm năm tuổi thò đầu ra, lêu lêu với ta, kiêu căng mà nói: “Sao mày còn chưa đi, ở đây chỉ có mẹ tao, không có mẹ mày!” Thì ra mẹ tôi đã có một gia đình một, một đứa con trai mà bà luôn ao ước. Cho nên bà không cần đứa con gái này nữa sao? thấy tôi không đi, thằng nhóc đó liền ném một cái trứng gà, trúng vào trán tôi. Cũng không đau lắm, những trứng gà vỡ ra, dính dính vào tóc, chảy xuống mặt. “Nếu mày không đi, tao sẽ lấy đá ném mày!” Thằng nhóc la hét, trong tay đã cầm sẵn cục đá. Tôi nhắm mắt lại, duỗi tay xoa xoa trán, trong lòng mất mát mà rời đi. Mới đi được vài bước, nhịn không được mà quay đầu lại nhìn, bắt gặp mẹ tôi đang đứng trên cửa sổ mà nhìn tôi. Mũi tôi chua xót, cố nén nước mắt, cuối cùng cũng không kìm được rơi xuống từng giọt. Mẹ tôi cũng che miệng muốn khóc, phát tay, ý bảo ta đi nhanh đi. Tôi nhìn bà đóng cửa sổ lại, hiện thực đã tát cho tôi một cái rất mạnh. Lần này tôi rời đi mà không ngoảnh lại. Mẹ tôi đã có gia đình mới, tôi không nên quấy rầy bà nữa. 5. Sau khi khai giảng, ba tôi đã chuyển tôi đến trường trung học trong thành phố, cùng lớp với Tô Tiêu. Trước mặt các bạn cùng lớp, Tô Tiêu đã bí mật nói với bọn họ tôi là bà con thân thích ở quê mới lên, chưa theo kịp bài học, mong mọi người thông cảm và giúp đỡ. “Kỳ thi sắp bắt đầu rồi, lỡ nó kéo điểm trung bình của lớp chúng ta xuống thì sao?” “Học chung lớp với nó thật xui xẻo.” “Đúng vậy, mình còn nghe nói người nhà quê có thói quen không tốt, tay chân không được sạch sẽ.” (ý là ăn cắp) “..........” Bị ảnh hưởng bởi Tô Tiêu, nhiều bạn học đã bắt đầu lạnh nhạt và chế nhạo tôi. Thanh giả tự thanh, tôi không thèm cãi với mấy bạn học cùng lớp, chờ đến khi có kết quả thi, dùng thành tích để vả mặt bọn họ là được. Phương pháp giảng dạy ở thành phố đúng là giúp tôi tiếp thu bài nhanh hơn, may mắn là trước đây tôi cũng đã tự học các loại sách giáo khoa của các lớp trên. Phát âm của giáo viên tiếng Anh trước đây không chuẩn. Trường trung học trong thành phố chú trọng vào nghe nói tiếng Anh, tôi liền liều mạng mà trau dồi cách phát âm. Thời gian tan học, đi cùng bạn học trên đường tôi cũng đeo tay nghe, nghiên cứu hội thoại, lẩm bẩm từ đơn. “Chị ơi, ngày mai bắt đầu kỳ thi, chị nên tận dụng thời gian đi, độ khó của đề thi không giống như những gì chị đã học ở quê đâu.” Tô Tiêu thấy tôi đang học tiếng Anh, liền lấy tai nghe của tôi, cười cười. Tôi liếc nó một cái, làm bộ không nghe được: “Chuyện gì? Chị đang nghe tiếng Anh không nghe rõ em nói.” Tô Tiêu không vui nhưng vẫn lặp lại lần nữa. “Em nói gì vậy? Chị nghe không rõ.” Tôi nhét tai nghe vào, tiếp tục nghe tiếng Anh, không thèm để ý đến nó. Tô Tiêu thấy tôi không bị ảnh hưởng, liền tức giận đến mức dậm chân. Tôi càng không quan tâm, tập trung vào học bài. Bà nội đã dạy tôi, cần cù bù thông mình. Tôi nỗ lực học tập như vậy, cũng không phải muốn cùng Tô Tiêu hay các bạn cùng lớp so đo. Tôi chỉ muốn làm tốt bản thân mình, chỉ cần tôi chăm chỉ, thành tích sẽ không phụ tôi. Một tuần sau, đã có kết quả thi. . Tên của tôi nằm trong top điểm cao, thậm chí còn cao hơn cả Tô Tiêu. Bình thường nó nằm trong top 5, bởi vì điểm của tôi cao hơn nó nên nó đã rớt khỏi top 5. Nhưng tôi hoàn toàn đánh giá thấp nó, loại người không thích nhìn người khác sống tốt. Nếu tôi thấp điểm hơn nó, nó sẽ nói tôi kéo điểm trung bình của cả lớp, nếu tôi cao điểm hơn nó, nó sẽ nói tôi quay cóp. Dù tôi có làm gì nó cũng khó chịu, cũng không thấy hài lòng với tôi. Khi về đến nhà, còn chưa bỏ ba lô xuống đã thấy ba tôi nghiêm mặt ngồi trên sofa như đang đợi tôi: “Tô Ly! mày mau quỳ xuống!” Mẹ kế và Tô Tiêu ngồi bên cạnh ba tôi, chờ khi tôi lại gần liền ra sức thêm mắm dăm muối: “Chồng ơi! thành tích kém có thể là do khả năng học tập có vấn đề, còn nếu quay cóp chứng tỏ đạo đức có vấn đề.” Bà nội trước đây là giáo viên, ba tôi cũng được bà dạy dỗ, tự xưng là thành phần tri thức, rất coi trọng việc dạy dỗ học hành của con cái: “Ba, con….” Tôi mở miệng định giải thích. Nhưng ba tôi hoàn toàn không có ý muốn nghe tôi giải thích, mắt phẫn nộ mà nhìn tôi: “Quỳ xuống, những gì bà nội dạy mày trước đây, mày đều coi như gió thoảng bên tai sao? Quay cóp để lọt vào top 4, thật không biết xấu hổ.” Tim tôi như bị dao cắt, mắt đỏ hoe, nhẫn nhục mà quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo. Thật ra trước đây, khi Giao Thừa, khi ba về quê bà nội đều nói cho ba tôi nghe, năm nào tôi cũng được đứng nhất lớp, thành tích học tập rất tốt. Thì ra ba chưa từng quan tâm, cũng chưa từng để trong lòng. Hiện tôi tôi lọt vào top 4, ông ta lại không cần chứng cứ đã phạt ta. “Ba, chị ấy cũng không cố ý sao chép, đừng la chị ấy nữa!” Tô Tiêu một bên tốt bụng mà xin ba tôi, một bên cầm thước đưa cho ông ta. Ba tôi đang tức giận, nhìn thấy cây thước lại không nói lời nào mà lập tức đánh tôi. Trên tay, sau lưng đều bị thước đánh đến đau nhức. Tôi siết chặt cánh tay, cố gắng chịu đựng, nước mắt vì đau đớn, không kìm được mà rơi xuống. Thật ra, tôi có thể giả vờ khóc lóc, cầu xin ba tôi đừng đánh tôi, nhưng lần này tôi không muốn giả vờ nữa. Ai muốn hiểu thì hiểu, ai không muốn hiểu thì không cần phải giải thích. Tôi còn nhớ rõ, có một năm khi ở cùng bà nội, tôi có cơ hội nói chuyện cùng ba vài câu, tôi nói cho ông biết trong lớp có vài bạn học bắt nạt tôi, tôi không biết phải làm sao. Kết quả ba tôi không thèm quan tâm đến tôi, không hỏi tôi có bị đánh không, có tủi thân không mà chỉ mắng tôi. Nói tại sao người ta lại bắt nạt tôi mà không bắt nạt người khác. Lúc ấy tôi cảm thấy rất buồn. Hiện tại, tôi cũng chịu đựng đòn roi của ba, bởi vì tôi đã hoàn toàn thất vọng về ông ta. Chờ đến khi ba tôi đánh mỏi tay rồi, ném cây thước sang một bên: “Về phòng đi, nhìn mày là tao lại nhớ đến mẹ mày, thật xui xẻo, sao này còn dám quay cóp, tao sẽ đánh mày nưa!” Tôi ngẩng đầu, thấy mẹ kế và Tô Tiêu đang hả hê khi tôi gặp họa. Mẹ kế kéo ba tôi ngồi lại sofa, vỗ vỗ lưng ba tôi, giúp ông ta bớt giận. Mà Tô Tiêu đang xoa bóp cánh tay cho ba tôi. Cố nén cơn đau từ đầu gối, cánh tay và lưng, tôi đứng dậy, không rên một tiếng, vào phòng đóng cửa lại. Ban đêm, sau khi thoa thuốc xong, dựa vào mép giường xoa xoa vết thương. Trong lòng tôi có một kế hoạch. Sau đó, tôi liều mạng học tập, vì muốn theo kịp tiến độ học tập, sau giờ học tôi lại ở thư viện một mình. Nhưng mỗi lần thi cử, tôi không lọt top nữa, mà âm thầm tính toán điểm số ở mức trung bình của lớp, chỉ để điểm Ngữ Văn cao nhất. Mấy tháng trôi qua yên bình, trước mặt ba tôi, hai mẹ con đó vẫn duy trì thái độ ôn hòa, chỉ khi ba tôi đi công tác, bọn họ mới lộ bản chất và bắt nạt tôi. Một là đem bài tập ngày hôm sau phải nộp của tôi ra xé, hoặc là cho tôi ăn cơm thừa canh cặn. Nhưng tôi vẫn không phản kháng, khiến họ nghĩ rằng tôi chỉ dám giận không dám nói. Đúng lúc này, cơ hội trả thù của tôi đã tới.