11 Tôi ở lại hai ngày rồi chuẩn bị rời đi. Chắc hẳn Hàn Trầm đã tìm được mặt bằng, tôi phải nhanh chóng quay về nhập hàng. Cha tôi không moi được lợi lộc gì từ tôi nên thậm chí chẳng thèm liếc nhìn một cái. Mẹ tôi tiễn tôi ra bến xe, nhét vào tay tôi một nắm tiền. Mấy tờ tiền lẻ bị vò đến nhăn nhúm. "Như Lan à, con đi rồi thì đừng về nữa. Chuyện của con với thằng nhỏ nhà họ Hàn, mẹ đồng ý rồi. Hai đứa cứ sống bên ngoài đi, đừng về đây nữa." Tôi không biết nên đánh giá bà ấy thế nào. Lúc cha tôi hết lần này đến lần khác tìm cách chiếm đoạt tiền sính lễ của tôi, bà ấy chỉ im lặng. Bây giờ thấy tôi sống tốt, lại lập tức đứng về phía tôi. Tôi không nhận tiền của bà ấy, còn đưa lại một trăm tệ. Về phần bà ấy dùng số tiền này vào đâu, tôi không quan tâm. Lên xe rồi, tôi quyết định ghé qua nhà chị cả một chuyến. Nhà chị ấy ở làng bên, tôi mang theo mấy món đồ nhỏ cho bọn trẻ. Vừa đến đầu làng, đã nghe thấy tiếng chửi bới của anh rể. Hắn ta chửi rất khó nghe, hết "con đàn bà rẻ rách" lại đến "con tiện nhân thối tha". Nhìn kỹ, hắn đang túm tóc chị cả, lôi chị ấy ra đầu làng. Tôi lao đến, đạp hắn một cú rồi kéo chị cả đi. Tiếng gào thét của anh rể vang lên sau lưng: "Hôm nay mày dám đi, tao dám dìm chết hai đứa con gái mày!" Bước chân chị cả khựng lại, không đi nữa. Không xa, hai đứa trẻ gầy gò co rúm lại, trên mặt còn vương nước mắt. Tim tôi thắt lại, quay sang nói với chị cả: "Chị đi với em đi, mang theo hai đứa nhỏ." Chị ấy cười chua xót: "Một người đàn bà dắt theo hai đứa con thì có thể đi đâu? Chẳng lẽ để chúng nó theo chị chịu đói?" Tôi cam đoan: "Chỉ cần em còn một miếng ăn, sẽ không để ba mẹ con chị bị đói." Chị cả không nói gì. Tôi biết chị ấy cần thời gian suy nghĩ, nên không nói thêm nữa, chỉ bảo chị ấy rằng sáng mai tôi sẽ đợi ở bến xe. Sáng sớm, khi sương còn chưa tan, ga tàu đã rộn ràng nhịp sống. Giữa bầu không khí đầy hơi thở cuộc sống ấy, tôi thấy chị cả nắm tay hai đứa trẻ chạy về phía tôi. 12 Chị cả không muốn sống chung với chúng tôi, nên tôi tìm cho chị ấy một căn phòng ngay bên cạnh. Hai đứa trẻ còn nhỏ, chưa đến tuổi đi học, nhưng may mắn rất hiểu chuyện, không khóc không quấy, thỉnh thoảng còn có thể giúp đỡ chút việc vặt. Tôi để chị cả phụ bán hàng trong tiệm, còn trả lương cho chị ấy. Chị ấy vốn thông minh, học rất nhanh, lại có tài ăn nói. Doanh thu hàng ngày của tiệm cũng ngày một tăng. Cứ thế nửa năm trôi qua, trong tay chúng tôi đã có số tiền tiết kiệm lên đến hàng vạn. Gần đây Hàn Trầm lại có ý tưởng mới, anh ấy muốn mở một khu buôn bán quần áo trên con phố sầm uất. Ý tưởng này hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ của tôi. Còn về cửa hàng nhỏ hiện tại, Hàn Trầm đề nghị để chị cả quản lý. Chị ấy không đồng ý. Tôi kiên nhẫn khuyên nhủ: "Chị có thể không nghĩ cho bản thân, nhưng phải nghĩ cho các con chứ. Chị cả, sang năm chúng nó phải đi học rồi, chị cần ổn định trước đã." Cuối cùng chị ấy cũng chấp nhận, nhưng lại viết cho tôi một tờ giấy nợ, cam kết sẽ hoàn trả cả vốn lẫn lãi khi đến hạn. Tôi nhận lấy. Cửa hàng quần áo khai trương vô cùng thuận lợi, rộng hơn ba trăm mét vuông. Nhờ có lượng khách hàng tích lũy trước đó, ngay cả khi chưa chính thức khai trương, danh tiếng đã lan truyền khắp nơi. Cửa hàng của chị cả cũng phát triển không kém. Chưa đầy một năm, chị ấy đã trả hết số tiền nợ, còn sắp xếp trường học ổn thỏa cho hai đứa trẻ. Mọi thứ đều đang tiến triển theo chiều hướng tốt. Cho đến ngày hôm đó, Trịnh Anh Trác xuất hiện trong cửa hàng. Hắn ôm eo một cô gái trẻ, hào phóng nói: "Em cứ chọn thoải mái đi, chọn nhiều một chút, em xinh đẹp thế này, mặc đồ đẹp chắc chắn sẽ càng xinh hơn." Tôi đứng ngay trước mặt hắn, sắc mặt vô cảm, lặng lẽ nghe hắn dùng những lời dối trá đó để dụ dỗ một cô gái ngây thơ. Trịnh Anh Trác nhìn thấy tôi, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc. "Như Lan? Đúng là em rồi! Không ngờ em lại đến đây làm công." Hắn vội buông tay khỏi eo cô gái, đẩy cô ta sang một bên, sau đó mới quay sang tôi nói: "Anh thực sự rất vui khi gặp lại em. Nhưng mà, sao em lại ở đây bán quần áo?" Tôi thản nhiên đáp: "Bán quần áo thì sao? Tôi không trộm cắp, không phạm pháp, bán quần áo rất tốt mà." Trịnh Anh Trác cười cười: "Như Lan, em là cô gái thông minh nhất mà anh từng gặp, em không nên bị trói buộc ở nơi này cả đời." "Anh có chỗ tốt hơn, tốt hơn đây gấp ngàn lần, em có muốn đi cùng anh không?" Trong lòng tôi cười lạnh, quay đầu về phía quầy thu ngân, hét lớn: "Hàn Trầm, có người đến cướp vợ anh này!" Nghe vậy, Hàn Trầm lập tức đóng ngăn kéo tiền, sải bước đi đến, mạnh mẽ che chắn tôi sau lưng. "Anh là ai? Giữa ban ngày ban mặt, còn có pháp luật hay không đấy?" Trịnh Anh Trác cứng đờ người, ánh mắt lướt qua Hàn Trầm, nhìn chằm chằm tôi: "Như Lan, em thực sự ở bên hắn ta sao? Một gã đàn ông đi làm thuê cho người khác, thì đến bao giờ mới có tiền đồ?" Tôi hất cằm: "Chúng tôi không trộm cắp, không lừa gạt, vẫn tốt hơn loại người lừa đảo như anh. Anh đến tìm tôi, chẳng phải chỉ muốn lừa tôi đi để anh tiếp tục môi giới gái mại dâm thôi sao?" Toàn thân Hàn Trầm căng cứng, giọng nói vô thức lạnh đi mấy phần: "Vậy thì đưa hắn đến đồn cảnh sát thôi." Anh ấy vươn tay định bắt Trịnh Anh Trác, nhưng hắn ta né tránh ngay lập tức. "Các người vu khống! Tôi sẽ báo cáo chuyện hôm nay với ông chủ của các người, để xem các người có thể tiếp tục làm việc ở đây không!" Trịnh Anh Trác bỏ chạy, bỏ lại cô gái kia một mình. Tôi kể hết những việc hắn đã làm cho cô gái nghe. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ấy, tôi nói: "Nếu không chê, thì ở lại đây làm việc đi." Cô gái đồng ý ở lại. Qua cô ấy, tôi mới biết cô là người ở làng bên cạnh tôi. Hóa ra Trịnh Anh Trác không chỉ tìm kiếm những cô gái trong làng tôi, mà còn giăng bẫy ở các làng xung quanh. Một kẻ gây họa như vậy, tuyệt đối không thể để hắn có kết cục tốt đẹp!