Mộ Hành Chi hạ thấp giọng, đôi mắt như mê hoặc tâm hồn: "Nếu không có bản lĩnh này, làm sao bệ hạ và Tần Vương coi trọng thần, lại dựa vào đâu mà giao phó minh châu trong lòng bàn tay. Thần cũng đã nói, lợi dụng Mộ Đa Thọ dụ người về kinh, đúng là thần đã làm như vậy." Đôi mắt đen thẫm của hắn đối diện với ánh mắt bối rối của ta: "Đa Thọ đã chết cách đây mười năm, hắn và Công chúa có lời thề sống chết. Thần không bằng hắn, thần không có tình nghĩa thanh mai trúc mã với Công chúa, nhưng tình cảm thần dành cho Công chúa chỉ có hơn chứ không kém. Hắn không có cơ hội, thần có, thần không chỉ dụ ngườid về kinh, mà còn cài người theo dõi dọc đường." Nói đến đây, giọng hắn dần trở nên nhẹ nhàng, congmôi thì thầm: "Tính toán thời điểm người vào thành, đoán được người sẽ cướp người như thế nào, tuần thành doanh xuất hiện khi nào, cấm vệ quân đến sau bao lâu, Kim Ngô vệ làm sao phát hiện ra thân phận của người để dồn người vào tình thế không thể không gả cho thần." Tất cả những điều này đều do Mộ Hành Chi sắp đặt trước, chỉ đợi ta tự chui đầu vào rọ. Toàn thân ta run rẩy, giật tay ra khỏi tay hắn, giận dữ hỏi: "Sao ngươi dám ——" "Thần có gì mà không dám?" Ánh mắt Mộ Hành Chi đường hoàng, khóe môi vẫn mỉm cười: "Thần đã đợi ngày này quá lâu, lâu đến mức thần từng tưởng mình không đợi nổi nữa, dù tương tư thấu xương, dù lời thề tình yêu sâu đậm đến mấy cũng không thể vượt qua được cửa ải sinh tử. Thần đã vượt qua cửa ải này, thì không còn gì phải sợ nữa, đời này kiếp này, thần chỉ mong được cùng Công chúa bạc đầu giai lão." Rõ ràng là âm mưu tính toán của Mộ Hành Chi. Rõ ràng là hắn đã bày ra các kế hoạch. Sao hắn lại có thể đường hoàng như vậy, thậm chí thâm tình chân thành đến thế? Ta chợt nổi cơn giận dữ: "Ngươi muốn, nhưng ta không muốn!" "Vì sao Công chúa không muốn?" Mộ Hành Chi khẽ nhướng mày: "Hay là, trong lòng Công chúa đã có người khác?" Ta cứng cổ: "Nếu có thì sao!" "Người được Công chúa yêu mến, chẳng lẽ là Đa Thọ?" Ta không cần suy nghĩ đã đáp: "Ta và Đa Thọ có lời thề sống chết, lại có tình nghĩa từ thuở nhỏ, ngươi không xứng để so sánh với hắn." "Như vậy, người trong lòng Công chúa quả thật là Đa Thọ." Mộ Hành Chi chậm rãi mỉm cười, dịu dàng như xưa, "Vậy cũng tốt, trong lòng Công chúa có hắn, trong lòng ta có Công chúa, hai bên không ảnh hưởng gì, mỗi người riêng phần mình.” Một mặt thì như kẻ điên bày mưu tính kế với ta, một mặt lại không hề bận tâm khi ta có tình cảm với người khác. Ta: "..." Rốt cuộc tên này bị bệnh gì vậy! - Lần này Mộ Hành Chi đến đây là mang theo thánh chỉ của phụ hoàng, lệnh cho hắn tuần tra Bắc cảnh. Những năm trước phụ hoàng cũng thường cử người đến, phần lớn chỉ đi qua loa, nhưng Mộ Hành Chi lại có vẻ như định ở lại lâu dài. Dịch trạm đơn sơ, ngoại công bất chấp sự phản đối của ta đã mời Mộ Hành Chi về phủ ở. Ngày hắn vào phủ, ta mang theo ít đồ đạc đến doanh trại. Vừa vén màn lên đã thấy trên án kỷ đặt một hộp đồ ăn. Ta không nghĩ nhiều, mở hộp ra thấy hai quả trứng ngâm trà, một bát cháo gạo tẻ, và một chén canh nóng. Trứng ngâm trà vị bình thường, cháo gạo tẻ cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng khi ta uống đến chén canh nóng kia, sắc mặt lập tức thay đổi. Ta dùng thìa khuấy đáy bát, không tìm thấy thứ đáng ra phải có. Không kịp suy nghĩ kỹ, ta đặt chén canh xuống chạy ra khỏi doanh trại. Nhìn quanh bốn phía không thấy ai khác. "Hộp đồ ăn trong trướng là ai mang đến?" Ta hỏi binh sĩ đứng gác bên trướng. "Bẩm Công chúa, là tuần phòng đại nhân ạ." Mộ Hành Chi. Ta nhíu mày, quay lại trướng khuấy lại chén canh. Có vị ngọt của táo đỏ, nhưng lại không thấy táo đỏ đâu. Làm sao Mộ Hành Chi biết được ta tuy không thích ăn táo đỏ, nhưng lại thích vị ngọt của nó? Có phải là trùng hợp không? Ta cúi đầu nhìn chăm chăm vào chén canh, trầm ngâm suy nghĩ. Mộ Hành Chi tận tụy với công việc, đi lại trong doanh trại, quan sát rất kỹ lưỡng. Ta núp trong một góc hẹp, khi hắn đi qua liền kéo hắn lại. Mộ Hành Chi tựa lưng vào vách trướng, cười từ tốn nhã nhặn: "Công chúa sốt ruột như vậy, có phải là nhớ thần không?" "Mộ Hành Chi," Ta lạnh lùng nhìn hắn, chất vấn: "Sở thích của ta, ngươi làm sao biết được?" "Công chúa nói sở thích gì?" Mộ Hành Chi tỏ vẻ khó hiểu. Ta trầm giọng: "Ngươi còn giả vờ ngây ngô với ta!" "Không phải thần giả vờ với Công chúa," Mộ Hành Chi tiến lên một bước, khẽ nói bên tai ta, "mà là Công chúa chưa từng muốn tìm hiểu về thần. Thần biết rõ mọi chuyện về Công chúa, nhưng Công chúa hiểu về thần được mấy phần? Nếu Công chúa có thể quan tâm đến thần nhiều hơn một chút, có lẽ tất cả những điều bí ẩn đều sẽ có câu trả lời." Nói xong, Mộ Hành Chi đưa tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc mai bên tai ta rồi rời đi. - Mộ Hành Chi nói đúng, ta không hiểu hắn. Ta thậm chí không biết, vì sao hắn lại có sự cố chấp như vậy với ta. Trước khi về kinh, rõ ràng ta chưa từng gặp hắn, vậy có gì khiến hắn phải tốn mười năm, chỉ để xứng đôi với ta. Ta sai người điều tra về Mộ Hành Chi. Không lâu sau, một bức thư ghi đầy về cuộc đời của Mộ Hành Chi được đưa đến tay ta. Tổng cộng mười bảy, mười tám trang giấy, mười lăm trang đầu đều viết về Mộ Hành Chi mười năm trước phóng đãng, hoang đàng thế nào. Là trưởng tử, đích tôn của Mộ gia, Mộ Hành Chi không những tư chất tầm thường, mà bản tính còn độc ác. Từng việc từng việc một, việc nào đem ra cũng không ăn nhập gì với Mộ Hành Chi hiện tại. Điểm chuyển biến là vào mười năm trước. Không lâu sau khi Đa Thọ bệnh nặng được đưa về tướng phủ, bệnh tình ngày càng trầm trọng, thấy không thể sống nổi. Nhưng không biết xảy ra chuyện gì, một ngày nọ Mộ Hành Chi và Đa Thọ cùng rơi xuống hồ sen. Đó là đầu xuân, nước hồ lạnh thấu xương. Khi được người ta kéo lên, Đa Thọ vốn yếu ớt đã tắt thở, Mộ Hành Chi tuy sống sót nhưng cũng hôn mê bất tỉnh. Mộ Thừa tướng bất đắc dĩ phải đi cầu xin bậc kỳ nhân số một thiên hạ. Người đó đã cứu tỉnh Mộ Hành Chi. Sau khi tỉnh lại, tính tình Mộ Hành Chi thay đổi hoàn toàn, như thể biến thành người khác. Biến thành người khác... Ta nhìn chằm chằm bốn chữ này, ngàn vạn suy nghĩ rối nhưu tơ vò. Trong mớ bòng bong ấy có một sợi dây, từ mờ ảo dần trở nên rõ ràng. Liệu có khả năng như vậy không? Mộ Hành Chi. Mộ Đa Thọ... - Ta có nghi hoặc, cũng có một phỏng đoán táo bạo đến hoang đường. Để kiểm chứng, ta thay đổi thái độ với Mộ Hành Chi, tìm đủ cớ để ở cùng một chỗ với hắn. Khi viết chữ, Mộ Hành Chi luôn một tay cầm bút, một tay nắm chặt đặt bên má. Khi đánh cờ, lúc suy nghĩ, ngón tay hắn vô thức vuốt ve quân cờ. Khi uống trà, hắn có thói quen bỏ một miếng vỏ quýt khô vào chén. Một hai việc có thể là trùng hợp, nhưng khi tất cả trùng hợp gộp lại một chỗ, dù khó tin đến mấy cũng đủ để chứng minh mọi chuyện. Gió lạnh thổi mạnh, ta đẩy cửa sổ, trèo vào trong. Trong phòng ngủ đốt than kim ti, hương thơm ấm áp lan tỏa. Ta mò đến bên giường, khẽ vén một góc màn. Trong bóng tối, ta bất ngờ chạm phải đôi mắt sáng như tuyết. "Nửa đêm canh ba, Công chúa đến tìm thần tâm sự sao?" Giọng Mộ Hành Chi hơi khàn. Ta không ngờ hắn còn thức, nhất thời không biết giải thích thế nào, đành liều nói: "Đa Thọ ngủ không bao giờ ngáy!" "Vậy thì sao?" Mộ Hành Chi cười khẽ, "Công chúa muốn biết thần ngủ có ngáy không? E rằng Công chúa phải đợi lâu, đêm nay thần không ngủ." Ta không muốn vòng vo nữa, hỏi thẳng: "Ngươi có phải là Đa Thọ không?" Mộ Hành Chi khẽ nói: "Thần là Mộ Hành Chi." Hắn nói hắn là Mộ Hành Chi, nhưng cũng không phủ nhận hắn không phải là Đa Thọ. Ta nhíu mày, cắn môi dưới, đoán già đoán non: "Có phải ngươi không thể nói ra? Không thể nói cho ta biết ngươi là Đa Thọ?" Vị thần nhân huyền bí kia ta cũng từng gặp, ông ấy thường nói những lời về thiên cơ không thể tiết lộ, không chừng chuyện này có điều cấm kỵ không thể nói ra. "Công chúa muốn biết," Mộ Hành Chi ngồi dậy, "Vậy thần sẽ nói cho Công chúa biết." Mộ Hành Chi khoác áo choàng, cùng ta bước ra ngoài. Gió đêm biên ải thổi mạnh, hắn ho nhẹ mấy tiếng, nói: "Thân thể thần vẫn tạm khỏe, chỉ là chứng hàn tật này hơi phiền, mong Công chúa đừng chê thần." Ta vụng về đưa tay, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, hỏi: "Chứng hàn tật này của ngươi, có phải vì mười năm trước rơi xuống hồ sen?" "Phải," Mộ Hành Chi vừa ho vừa nói, "Thần đã đi một chuyến đến quỷ môn quan, mạng thì cứu được, nhưng hàn tật đã ăn sâu vào cốt tủy." "Không thể chữa khỏi sao?" Ta nhíu mày hỏi. Mộ Hành Chi liếc nhìn ta, môi mỉm cười: "Nếu Công chúa thương xót thần, bệnh của thần có thể khỏi mà không cần thuốc." Ta biết lại bị trêu chọc, mặt đỏ lên trừng mắt nhìn hắn: "Đa Thọ trước kia không bao giờ miệng lưỡi trơn tru thế." "Có lẽ hắn cũng muốn," Mộ Hành Chi cụp mắt, khẽ cong môi, "Chỉ là còn trẻ người non dạ, không dám, cũng không thể đùa giỡn với Công chúa." Ta nhíu mày không hiểu: "Ta đối với Đa Thọ như đối với chính mình, có gì mà hắn không dám nói không thể nói?" "Công chúa cũng nói rồi, hắn là Mộ Đa Thọ," Mộ Hành Chi giọng dịu dàng, "Chỉ là một thứ tử trong tướng phủ, có tư cách gì để tâm sự với Công chúa? Nếu không có xuất thân và tài trí như thần, thì một kẻ vô danh tiểu tốt, lấy gì xứng đôi với Công chúa?" Nghe hắn nói vậy, ta theo bản năng định cãi lại. "Công chúa," Mộ Hành Chi trên mặt không còn nụ cười, đôi mắt đen tỏa ánh sáng u tối, "Người là đích nữ của Hoàng thượng và Nguyên Hoàng hậu, là hậu duệ của Tần Vương Bắc cảnh. Thần muốn làm phu tế của người, là muốn cùng người sớm tối bên nhau, người không cần vì thần mà tranh biện với người đời điều gì, thần cũng không cần đứng sau lưng Công chúa." Hắn cong khóe môi, thì thầm: "Thần đã đủ tài đức xuất chúng, là sự lựa chọn tốt nhất của người." Ta nhìn Mộ Hành Chi, không nói nên lời, chỉ cảm thấy toàn thân như có dòng máu nóng đang chảy. Chóp mũi chợt lạnh, ta ngẩng đầu nhìn lên. "Tuyết rơi rồi." Mộ Hành Chi giấu đi vẻ tang thương trong đáy mắt, cười nhìn ta, "Người hỏi thần, thần là ai, giờ thần sẽ nói cho Công chúa biết." Tuyết lớn ở biên ải trong chớp mắt đã rơi đầy. Mộ Hành Chi đứng cùng ta trong tuyết, ho không ngừng. Ta nhiều lần bảo hắn về phòng, nhưng hắn không lay chuyển. Hắn như đang đợi điều gì, ta không biết hắn đang đợi gì, chỉ có thể đứng cùng hắn chờ đợi. Cho đến khi tiếng cười không giấu nổi xen lẫn trong những tiếng ho. Ta nhìn về phía hắn. Mái tóc xanh của hắn phủ đầy tuyết trắng, thoạt nhìn như sương điểm bạc. Đôi mắt Mộ Hành Chi như được gió tuyết rửa sạch, trong veo như chàng thiếu niên mảnh mai dưới trăng hoa lê mười năm trước. Mộ Hành Chi nhìn ta, khẽ thì thầm: "Công chúa, chúng ta nhất định phải sống thật lâu thật lâu, như bây giờ vậy, tóc bạc trắng, sống đến trăm tuổi..." Gió đêm và tuyết rơi hòa quyện cùng tiếng thì thầm và nụ cười nhẹ của hắn. Khóe mắt ta chợt nóng hổi. Câu trả lời, dường như... ta đã biết rồi. Hoa lê rụng cánh, tuyết phủ đầy trời. Đa Thọ của ta, người bạn thanh mai trúc mã của ta. Hắn đã trải qua sinh tử, mài giũa mười năm, tạo nên con người hiện tại của mình, chỉ để có thể sánh vai cùng ta. "Mộ Hành Chi." Ta phủi tuyết trên vai hắn, ngẩng đầu mỉm cười: "Chàng xuất thân công khanh, ta xuất thân hoàng tộc, chàng đỗ tam nguyên, ta là con nhà tướng, chàng tài hoa tuyệt đỉnh, ta võ công cao cường... Chàng bây giờ, đã đủ xứng đôi với ta rồi." Mộ Hành Chi cúi người, trán khẽ chạm trán ta. Hàng mi của đôi bên đan vào nhau. Giữa trời tuyết lạnh giá, hơi ấm từ đôi môi dần dần lan tỏa. Hết