1. Huynh trưởng và Bạch Sương vốn là thanh mai trúc mã, đến khi Bạch Sương đến tuổi cập kê thì như nước chảy thành sông cưới nàng ta vào Thượng thư phủ. Ta vui mừng cho huynh trưởng, vậy nên theo mẫu uyên ương thịnh hành nhất kinh thành, lấy chỉ vàng tốt nhất từ kho riêng ra thêu cho huynh trưởng và Bạch Sương mỗi người một đôi giày. Trong ngày đại hôn, Bạch Sương đội mũ phượng khăn quàng vai, mười dặm hồng trang, chính thức trở thành tẩu tẩu của ta. Ngày thứ hai sau đại hôn, sau khi Bạch Sương dâng trà cho đích mẫu, ta thân thiết đến nắm tay nàng ta, muốn tâm sự như thuở nhỏ. Nhưng Bạch Sương chau mày, hất tay ta ra, còn khẽ phì cười: "Thảo nào là đứa mồ côi có người sinh không người nuôi, ngay cả phép tắc với tẩu tẩu cũng không biết sao?" Ta sững người, không hiểu vì sao sau khi cưới Bạch Sương lại có thái độ như vậy với ta. Rõ ràng mấy ngày trước nàng ta còn thân thiết nắm tay ta, nói sau khi về nhà chồng đều là người một nhà. Nghĩ đi nghĩ lại, ta hỏi: "Có phải tẩu tẩu không thích quà cưới không?" "Quà cưới? Ngươi nói đến đôi giày khó chịu kia sao?" Bạch Sương khẽ hừ một tiếng, quay đầu dặn dò nha hoàn vài câu. Rất nhanh sau đó, nha hoàn mang đôi giày ta thêu lên. Chỉ vàng hảo hạng lấp lánh dưới ánh mặt trời, đôi uyên ương trên đó như sống động hẳn lên. Ta không hiểu Bạch Sương còn có gì không hài lòng? Bạch Sương sờ đôi giày, "chậc chậc" thở dài hai tiếng: "Thượng thư phủ đối xử với ngươi thật không tệ, để một dưỡng nữ như ngươi dùng chỉ vàng tốt như vậy. Nhưng ngươi báo đáp thế nào? Ngươi tự tay thêu hài tặng Triệu Ngọc, rốt cuộc có ý đồ gì? Chẳng lẽ đang muốn nịnh bợ để làm thiếp?" 2. Lồng ngực ta lập tức như bị nghẹn lại, cảm thấy bị lời nói của nàng ta làm nhục. Ta đã được Thượng thư phủ nuôi lớn, tất nhiên xem Triệu Ngọc như huynh trưởng ruột thịt. Sao nàng ta có thể nghĩ về ta như vậy? Ta hít sâu mấy hơi, đang định mở miệng thì Triệu Ngọc đã bước ra từ trong phòng. "Ta nghe thấy những lời các ngươi vừa nói cả rồi." Ta nhìn về phía Triệu Ngọc, hy vọng hắn ta sẽ quản được những suy nghĩ bẩn thỉu của Bạch Sương. Nhưng Triệu Ngọc lại ôm lấy Bạch Sương, cau mày nhìn ta: "Nguyệt Nhi, ta sớm đã biết tâm tư của muội, nhưng muội không những không hối cải mà còn được đằng chân lân đằng đầu. Trước kia ta chỉ thấy muội là dưỡng nữ số khổ không nơi nương tựa nên mới đối xử tốt với muội, chứ chưa từng động lòng với muội. Tẩu tẩu của muội mới là người ta luôn đặt ở trong tim, ta nhất định không nạp thiếp, muội hãy mang đôi giày về đi." Tim ta chợt chìm xuống đáy vực, khó tin nhìn Triệu Ngọc. Huynh trưởng mà ta luôn kính trọng yêu mến, lại nhìn ta như vậy sao? Bạch Sương đắc ý cười, nhón chân hôn lên má Triệu Ngọc một cái, rồi đón lấy cây kéo từ tay nha hoàn. "Ngươi có thể dùng chỉ vàng, chẳng biết hàng ngày còn giấu giếm bao nhiêu thứ tốt từ Thượng thư phủ. Chỉ vàng không thuộc về ngươi, Triệu Ngọc không thuộc về ngươi, Thượng thư phủ này cũng không thuộc về ngươi. Ta là tẩu tẩu danh nghĩa của ngươi, cũng nên dạy ngươi bổn phận của nữ tử." Lời vừa dứt, "xoẹt" mấy tiếng, đôi giày ta đã dồn tâm huyết thức trắng đêm thêu suốt nửa tháng đã thành từng mảnh vải rách trong tay Bạch Sương. Nàng ta vung tay, những mảnh vải tơi tả rơi xuống. Ta vô cảm nhìn tất cả, chỉ thấy đáng cười. Năm ta mới sinh, thầy bói nói ta mệnh bạc, trước khi cập kê không nên ở trong cung, lúc đó Triệu Thượng thư đã là người đầu tiên đứng ra. Phụ hoàng từng nói, để ta ở Thượng thư phủ không cần dồn tình cảm quá nhiều vào, dù sao sau khi cập kê ông ấy sẽ đón ta về cung, khôi phục thân phận Công chúa. Nhưng trong những ngày chung sống, ta vẫn xem bọn họ như người nhà. Cho đến giờ phút này ta mới hiểu, cái gọi là huynh trưởng tỷ muội, hóa ra từ đầu đến cuối chỉ là ảo tưởng ngu xuẩn một mình ta. 3. Ta mở miệng, dùng giọng khàn đặc châm chọc hỏi Bạch Sương: "Ngươi cắt đôi giày, chắc vẫn chưa hả giận, tiếp theo có phải là muốn đuổi ta đi không?" Bạch Sương tiến lên nắm cằm ta, khẽ cười một tiếng: "Sao có thể chứ? Dù sao trên danh nghĩa ngươi vẫn là dưỡng nữ của Thượng thư phủ, ta vừa vào cửa đã đuổi ngươi đi, thành ra thế nào? Nhưng mà..." Đôi mắt nàng ta long lanh, "Còn ba tháng nữa ngươi sẽ cập kê, ta sẽ sắp xếp cho ngươi một mối hôn sự tốt!" Mấy chữ cuối cùng nàng ta gần như nghiến qua kẽ răng, nhìn là biết chẳng có ý tốt gì. Dưỡng phụ dưỡng mẫu phải rời kinh ba tháng, hứa sẽ về vào ngày lễ cập kê của ta, mang quà về cho ta. Quyền quản gia vừa giao vào tay Bạch Sương, ăn mặc đồ dùng của ta lập tức giảm một nửa. Nhưng kho riêng của ta dư dả, vậy nên cũng chẳng để tâm đến quy củ trong phủ. Trước mặt người khác Bạch Sương thân thiết với ta, sau lưng lại thường châm chọc ta, như thể ta là con kiến nàng ta có thể bóp chết bất cứ lúc nào. Còn ba tháng nữa ta sẽ rời đi, nàng ta muốn gây sự, ta cũng lười tranh cãi. Không thể đấu công khai, nàng ta liền âm thầm gây khó chịu. Những bức họa chân dung liên tục được đưa vào phòng ta. Hôm nay là viên ngoại dâm đãng tuổi đã hoa giáp, ngày mai là công tử thận hư thân thể bị rỗng. Hoặc là làm kế thất, hoặc là làm thiếp. Bạch Sương cũng không dễ dàng gì, trong kinh thành đầy rẫy tài tuấn, lại đi tìm cho ta toàn những kẻ tàn tạ như vậy. 4. Một ngày trước lễ cập kê, Bạch Sương cầm một bức họa gõ cửa phòng ta. "Ngươi không thích làm thiếp nhà giàu phải không? Được, vậy ta chiều ý ngươi, để ngươi làm chính thất. Nhưng mà... ngươi đừng chê người ta nghèo khó." Bạch Sương mở bức họa ra, ta không nhịn được, trực tiếp "ọe" một tiếng, điểm tâm vừa ăn toàn nôn lên váy Bạch Sương. Quá xấu rồi! Bạch Sương hét lên một tiếng, ghê tởm nhấc váy lên, sắc mặt thay đổi liên tục. "Đây là Vương Mặt Rỗ bán bánh, cao chưa đến năm thước, gần bốn mươi tuổi vẫn chưa cưới vợ, ta thấy rất hợp với ngươi!" Ta lau sạch khóe miệng, đáp lại: "Ta không muốn, ngươi thấy hợp thì ngươi gả đi." Bạch Sương cười lạnh một tiếng: "Lần này ngươi không có quyền từ chối! Danh tiết ủa nữ tử lớn hơn trời, ngày mai lễ cập kê của ngươi sẽ mở tiệc lớn đãi khách, cha mẹ cũng sẽ về. Lúc đó ta sẽ để Vương Mặt Rỗ công khai hạ sính, ngươi dù thế nào cũng không thoát được!" Nàng ta nói đúng mà cũng không đúng. Ngày mai phụ hoàng cũng sẽ đến, thân phận Công chúa của ta cũng sẽ được công khai khôi phục. Nếu Bạch Sương thật sự tìm Vương Mặt Rỗ đến, có lẽ người không thoát được không phải là ta! Thấy ta không đáp lại, Bạch Sương tưởng ta sợ đến ngây người, đắc ý cười một tiếng, sau đó khóa cửa phòng ta lại. 5. Sáng sớm hôm sau, cùng với tiếng "Lão gia phu nhân đã về!", "khóa" trên cửa phòng ta lập tức được người Bạch Sương phái đến canh gác mở ra. Đích mẫu đến, đặt viên dạ minh châu màu tím hiếm có bà có được trong chuyến đi này vào phòng ta, sau đó vội vàng đi thay lễ phục.