Trong khu chung cư có người muốn nhảy lầu. Bạn thân của tôi hả hê ra mặt: "Chắc không phải là con trai cậu đấy chứ?" Tôi bình tĩnh cắn hạt dưa. Bởi vì tôi biết, người định nhảy lầu không phải con trai tôi. Mà là con trai của cô ta. 1. "Ôi, có người muốn nhảy lầu kìa!" "Hình như là một chàng trai đấy!" "Nghe nói là do thi trượt, áp lực quá nên mới nghĩ quẩn." Bạn thân Vương Hiểu Đình vừa nhai ô mai vừa bĩu môi khinh miệt. "Thi trượt liền đòi nhảy lầu? Thật yếu đuối, loại người này nên chec đi cho rồi, sống ở trên đời cũng chỉ lãng phí tài nguyên thôi." Vương Hiểu Đình dường như nghĩ đến điều gì, quay đầu hỏi tôi. "Lâm Ngữ Nhàn, con trai cậu lần này thi thử thế nào rồi?" Tôi cúi đầu, cố nén cơn giận dữ ngút trời, nhấp một ngụm trà. "Bình thường thôi, vẫn giữ phong độ ổn định." Vương Hiểu Đình hả hê ra mặt. "Người định nhảy lầu không phải là con trai cậu đấy chứ? Sao cậu không đi xem thử đi, kẻo lát nữa lại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đấy." Tôi bình tĩnh cắn hạt dưa: "Con trai tôi sẽ không nhảy lầu đâu." Vương Hiểu Đình liếc xéo tôi: "Ai mà biết được, con trai cậu học kém con trai tôi nhiều như thế, ngày nào cũng thấy con trai tôi ưu tú như vậy, tự ti là điều khó tránh, có khi đột nhiên nghĩ quẩn thì sao." Ha, tôi lén lút đảo mắt. Vương Hiểu Đình không biết, người định nhảy lầu không phải con trai tôi. Mà là con trai của cô ta, Vương Kiến Cường. 2. Kiếp trước, tôi cũng đang ngồi uống trà chiều với Vương Hiểu Đình tại quán cà phê ở cổng khu chung cư. Vừa nghe tin có người nhảy lầu, tôi đã đoán có thể người đó là Vương Kiến Cường, con trai của bạn thân Vương Hiểu Đình. Tôi vội vàng kéo Vương Hiểu Đình đi xem thử. Không xem không biết, xem xong thì suýt nữa lên cơn đau tim. Người đứng trên tầng 10 chính là Vương Kiến Cường, con trai của Vương Hiểu Đình. Vương Hiểu Đình vừa thấy là con trai mình định nhảy lầu thì hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống đất. May mà có tôi đỡ kịp, nên cô ta không bị ngã. Khi chúng tôi đến được sân thượng, Vương Kiến Cường vẫn chưa kịp nhảy xuống. Vương Hiểu Đình vừa khóc vừa kêu gào Kiến Cường đừng làm chuyện dại dột. Cô ta hét lên với con trai: "Kiến Cường, con mau xuống đi, tại sao con lại làm thế? Con đừng nông nổi, đừng dọa mẹ!" Vương Kiến Cường đờ đẫn nói: "Mẹ, không, mẹ không phải là mẹ con, mẹ là ác quỷ." Vương Kiến Cường ôm đầu, mắt đỏ hoe: "Mẹ chắc chắn sẽ đánh chec con." Vương Kiến Cường vừa nhìn thấy Vương Hiểu Đình, cảm xúc càng thêm bất ổn. Trông cậu ta như có thể nhảy xuống bất cứ lúc nào. Tôi vội vàng đẩy Vương Hiểu Đình ra phía sau, kiên nhẫn khuyên giải. Cuối cùng, Vương Kiến Cường cũng nói ra nguyên nhân muốn nhảy lầu. Thì ra là do con trai tôi, Trương Đào, được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa. Vương Kiến Cường sợ Vương Hiểu Đình sẽ cảm thấy cậu ta không bằng Trương Đào, nhất thời nghĩ quẩn, liền muốn kết thúc cuộc đời. "Trương Đào giỏi hơn con, mẹ con chắc chắn sẽ đánh chec con." Vương Kiến Cường đột nhiên đổi giọng: "Dì Lâm, dì bảo Trương Đào nhường suất tuyển thẳng cho con đi." Tôi lập tức muốn từ chối. Chưa kể suất tuyển thẳng này là do con trai tôi vất vả tham gia cuộc thi vật lý và đạt giải mới có được, tôi hoàn toàn không có tư cách đồng ý. Kể cả khi tôi và Trương Đào đều đồng ý, thì Thanh Hoa cũng sẽ không đồng ý đâu. Vương Hiểu Đình thấy tôi do dự, liền cấu mạnh vào eo tôi một cái. "Con trai tôi sắp chec rồi, cậu lại còn không đồng ý? Cậu muốn hại chec con trai tôi à!" Dưới sự ràng buộc đạo đức của Vương Hiểu Đình và Vương Kiến Cường, tôi đành phải gọi con trai Trương Đào đến. Tôi bảo thằng bé trước tiên hãy đồng ý với Vương Kiến Cường, để ổn định tinh thần cậu ta đã. Ai ngờ con trai tôi lại là người thẳng tính. Nghe xong yêu cầu của Vương Kiến Cường, thằng bé từ chối thẳng thừng, nói rằng việc nhường suất tuyển thẳng cho Vương Kiến Cường là điều không thể. Ngay lúc đó, Vương Kiến Cường đột nhiên chạy từ mép sân thượng đến, túm chặt lấy con trai tôi. “Nếu mày không chịu nhường suất tuyển thẳng cho tao, vậy thì cùng đi chec đi!" Trong lúc xô đẩy, cả Vương Kiến Cường và con trai tôi đều rơi xuống lầu. May mắn là bên cạnh tòa nhà có một cây đại thụ lớn, cành cây đã giữ được Trương Đào và Vương Kiến Cường lại. Lúc này Vương Kiến Cường mới bắt đầu sợ hãi, miệng la lớn: "Cứu tôi với, tôi không muốn chec đâu!" Con trai tôi cũng cố gắng bám chặt vào cành cây, ngăn mình rơi xuống. Nhưng Vương Kiến Cường quá căng thẳng, tay trái trượt một cái, chỉ còn lại tay phải chống đỡ toàn bộ cơ thể. Cậu ta rõ ràng không thể trụ được lâu. Vương Kiến Cường la lớn cầu cứu, cậu ta hét lên với con trai tôi: "Cầu xin cậu, cứu tôi với, tôi thật sự không muốn chec." Con trai tôi nhìn thấy, cố gắng dùng hai chân móc lấy Vương Kiến Cường, ngăn không cho cậu ta rơi xuống. Bởi vì chỉ cần cố gắng thêm 2 phút nữa, lính cứu hỏa sẽ trải xong tấm đệm hơi cứu sinh. Nhưng không ngờ Vương Kiến Cường lại lợi dụng cơ hội này dùng tay trái túm chặt chân con trai tôi, rồi mượn lực của con trai tôi để leo lên. Khi cậu ta đã leo lên được cành cây, còn quay lại giẫm mạnh một cái vào người con trai tôi. Trương Đào cuối cùng không thể chịu đựng thêm được nữa, rơi thẳng xuống đất. Con trai tôi cứ thế mà mất mạng. Vương Hiểu Đình và Vương Kiến Cường sợ tôi đòi bồi thường, lại đồng thanh nói với mọi người rằng con trai tôi đã đẩy Vương Kiến Cường xuống lầu. Họ còn yêu cầu tôi bồi thường. Lòng tôi như tro tàn, nhân lúc đêm tối phóng hỏa thiêu chec Vương Hiểu Đình và Vương Kiến Cường, ngay cả bản thân cũng bỏ mạng trong biển lửa. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã sống lại vào ngày Vương Kiến Cường định nhảy lầu. Nếu ông trời đã cho tôi cơ hội làm lại từ đầu, tôi nhất định phải để Vương Hiểu Đình nếm trải cảm giác mất con! 3. Vương Hiểu Đình vẫn đang chê bai con trai tôi. "Lâm Ngữ Nhàn, không phải tôi nói cậu đâu, cậu quản lý Trương Đào lỏng lẻo quá rồi đấy. Cậu nhìn tôi này, như thế này mới dạy ra được đứa con ưu tú." Hừ, tôi cười khẩy một tiếng. Vương Hiểu Đình luôn tuân theo phương pháp "thương cho roi cho vọt", chỉ cần điểm thi của Vương Kiến Cường không bằng con trai tôi, cô ta sẽ cầm roi lên đánh Vương Kiến Cường. Từ nhỏ đến lớn, không biết cô ta đã đánh gãy bao nhiêu cái roi rồi. Cũng không biết đã đánh cho Vương Kiến Cường nhập viện mấy lần nữa. Sau này, tôi thấy không đành lòng, đành phải bảo Trương Đào nói dối về điểm số của mình. Chuyện này khiến Vương Hiểu Đình có ấn tượng rằng, Trương Đào kém con trai cô ta ở mọi mặt. Từ đó Vương Hiểu Đình mới bớt gây sự hơn một chút. Nhưng bây giờ, con trai tôi đã được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa, Vương Kiến Cường cũng biết tin tức này chắc chắn không thể giấu được. Trong lúc cấp bách, cậu ta nhất thời nghĩ quẩn, nên mới muốn nhảy lầu. 4. Từ nhỏ, Vương Hiểu Đình đã luôn thích so bì với tôi ở mọi mặt. Cô ta quả thật cũng có thể coi là ưu tú. Thành tích tốt hơn tôi, lấy chồng cũng tốt hơn tôi. Đứng trước mặt tôi, Vương Hiểu Đình luôn có một sự tự mãn rõ rệt. Nhưng sau này, chồng cô ta "thay lòng đổi dạ", ly hôn với cô ta. Cảm xúc của Vương Hiểu Đình bắt đầu bất ổn. Cô ta đặt toàn bộ hy vọng vào Vương Kiến Cường. Chỉ cần Vương Kiến Cường có chỗ nào không bằng con trai tôi, cô ta sẽ ép Vương Kiến Cường luyện tập điên cuồng, cho đến khi Vương Kiến Cường vượt qua con trai tôi mới thôi. Hồi nhỏ, Trương Đào học được cách đi xe đạp trước. Vương Hiểu Đình liền ép Vương Kiến Cường luyện tập hết lần này đến lần khác, sau này Vương Kiến Cường ngã gãy cả chân, Vương Hiểu Đình vẫn ép cậu ta tiếp tục luyện tập. Nếu Vương Hiểu Đình biết con trai tôi được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa, cô ta chắc chắn sẽ đánh Vương Kiến Cường đến thừa sống thiếu chec. Cũng không trách được Vương Kiến Cường sợ hãi đến mức muốn nhảy lầu. 5. Tôi nhìn chằm chằm vào Vương Hiểu Đình, hỏi cô ta: "Cậu không sợ người muốn nhảy lầu là con trai cậu, không đi xem sao?" Vương Hiểu Đình vốn dĩ đã dao động rồi, nghe tôi hỏi vậy, lập tức lại ngồi phịch xuống. Cô ta giả vờ không quan tâm: "Tôi không đi, không thể nào là Kiến Cường nhà tôi được!" Ha, cô ta vẫn còn sĩ diện. Vương Hiểu Đình vốn là nhân viên y tế, nếu cô ta đến sớm hơn thì còn có thể cứu được con trai mình một mạng. Kiếp trước, nhờ có cây cổ thụ giảm chấn, khi con trai tôi rơi xuống đất, thằng bé không chec ngay lập tức. Nhưng Vương Hiểu Đình lại giả vờ ngất xỉu, cố tình không cấp cứu cho con trai tôi, hại con tôi mất đi cơ hội sống sót cuối cùng. Nhưng lần này, thứ cô ta bỏ lỡ, lại là cơ hội cứu chính con trai mình. 6. Vương Hiểu Đình lơ đễnh ngồi uống cà phê, không cẩn thận làm đổ hết ra ngoài. Đúng lúc này, có người đi ngang qua, trò chuyện rôm rả: "Nghe nói người muốn nhảy lầu là học sinh cấp ba ở tòa nhà số ba đấy." "Đúng vậy, lại còn là một nam sinh, trẻ con bây giờ áp lực lớn quá." "Tuổi đời còn trẻ mà đã nghĩ quẩn rồi." "Chắc chắn là bị cha mẹ hoặc nhà trường ép buộc quá mức." Tôi và Vương Hiểu Đình đều sống ở tòa nhà số ba. Chỉ có điều chúng tôi sống khác tầng, cô ta ở tầng 9, còn tôi ở tầng 6. Vương Hiểu Đình nghe thấy cuộc trò chuyện của người đi đường, cơ thể bắt đầu run rẩy. Cô ta túm lấy người đi đường, hỏi: "Cậu bé định nhảy lầu trông như thế nào?" Người kia cố gắng nghĩ ngợi, gãi đầu gãi tai: "Tầng thượng cao quá, tôi nhìn không rõ lắm, chỉ thấy mặc áo trắng thôi." "Thế quần thì sao? Quần màu gì?" "Hình như là màu đen thì phải." Vương Hiểu Đình chạy tới, nắm chặt lấy vai tôi, như thể nắm lấy cọng rơm cuối cùng. Cô ta hỏi tôi: "Vương Hiểu Đình, hôm nay con trai cậu Trương Đào mặc quần áo màu gì?" Tôi đáp lại cô ta: "Áo trắng, quần đen." 7. Vương Hiểu Đình thở phào nhẹ nhõm, còn cười phá lên. "Tôi đã bảo chắc chắn là con trai cậu định nhảy lầu mà.” “Kiến Cường nhà tôi hôm nay mặc quần màu xanh navy! Không phải quần đen! Người định nhảy lầu chắc chắn là con trai cậu!” “Chắc chắn là con trai cậu lần này thi thử không tốt, thấy con trai tôi thi tốt quá nên tự ti, mới định nhảy lầu!" Ha ha, tôi thật sự khâm phục trí tưởng tượng của Vương Hiểu Đình. Chuyện bịa đặt vô lý như thế cũng có thể nghĩ ra được. Vương Hiểu Đình đắc ý nhìn tôi: "Cậu không mau đi xem, e là không kịp nhìn con trai cậu lần cuối đâu." Tôi điềm nhiên nhấp một ngụm cà phê: "Không phải lo đâu, cậu xem, con trai tôi đang gọi điện thoại đến này." Vương Hiểu Đình nhả vỏ hạt dưa, mắt liếc lên trời. "Chắc là gọi điện nói lời trăng trối đấy. Người lớn rồi mà động một tí là đòi nhảy lầu, thật vô dụng." Dưới ánh mắt chăm chú của Vương Hiểu Đình, tôi bắt máy điện thoại của con trai, còn tiện thể bật loa ngoài. "Mẹ, tối nay nhà mình ăn gì ạ, có cần con mua thêm rau về không?" Không đợi tôi trả lời, Vương Hiểu Đình đã nhanh nhảu hét lên. "Trương Đào, không phải dì nói cháu đâu, thành tích kém đã đủ xấu hổ rồi, nhưng nhảy lầu còn đáng xấu hổ hơn đấy.” “Cháu xem, lính cứu hỏa cũng bị kinh động đến rồi, đây chính là lãng phí tài nguyên xã hội!" "Dì Vương, dì đang nói gì vậy ạ? Sao cháu nghe không hiểu lắm? Nhảy lầu gì ạ?" "Cháu đừng giả vờ nữa, chúng ta đều biết chuyện cháu chuẩn bị nhảy lầu rồi, cháu gọi điện đến là để nói lời trăng trối phải không? Mẹ cháu đang nghe đấy, cháu có gì thì nói nhanh đi." "Không, tại sao cháu phải nhảy lầu ạ?" Vương Hiểu Đình lộ ra vẻ mặt không nói nên lời: "Trương Đào, cháu còn giả vờ gì nữa? Không phải cháu định nhảy lầu, chẳng lẽ là Kiến Cường nhà tôi định nhảy lầu?" Ồ, Vương Hiểu Đình cuối cùng cũng nói đúng một lần. Chính là con trai cô ta, Vương Kiến Cường, định nhảy lầu. "Dì Vương, cháu không hiểu gì cả. Dì và mẹ cháu đang ở quán cà phê trong khu chung cư à? Cháu đến ngay đây ạ!" Nói xong, con trai tôi cúp điện thoại. Chưa đến năm phút sau, thằng bé đã chạy đến. Tóc Trương Đào hơi ướt, vừa nhìn đã biết thằng bé chạy vội tới đây. "Mẹ, dì Vương, con đang trên đường về nhà thì nghe nói tòa nhà mình có người định nhảy lầu ạ?"