CỐ TÍCH HOAN
Chương 1
Ta là một thứ nữ do sấu mã [*] sinh ra, là kẻ thấp hèn nhất trong phủ Thừa tướng.
Đích tỷ của ta cao quý vô song, còn là nữ nhân của Hoàng đế.
Thế nhưng, nàng ta lại chẳng thể sinh con!
Vậy nên, một kẻ hèn mọn như ta lại trở thành công cụ để nàng ta giữ vững ân sủng...
[*] sấu mã (瘦马): những cô gái nghèo bị bán vào các gia đình giàu có để làm vợ lẽ hoặc tỳ thiếp, có cuộc sống khổ sở, không được coi trọng.
1
Ngày thứ hai sau khi đính hôn.
Đại phu nhân bảo rằng Đích tỷ muốn ban cho ta ít đồ hồi môn, rồi gọi ta cùng vào cung bái kiến.
Ta không chút nghi ngờ mà đi theo, chẳng hề hay biết đó là con đường một đi không ngày trở lại…
Đích tỷ của ta là đích trưởng nữ của phủ Thừa tướng. Khi Hoàng đế vừa đăng cơ, nàng ta đã được phong làm Quý phi, được sủng ái vô hạn. Y phục, ăn uống, chi tiêu hằng ngày đều vượt xa các phi tần khác, có thể nói là phong quang vô hạn trong chốn hậu cung.
Vừa bước vào Ngọc Hoan Cung, ta đã quỳ xuống thỉnh an.
“Thỉnh an Quý phi nương nương, nguyện nương nương vạn thọ vô cương.”
Đích tỷ mỉm cười, tự tay đỡ ta dậy: “Tỷ muội ruột thịt, cần gì phải câu nệ đến thế?”
“Đa tạ nương nương.”
“Ba năm rồi ta mới gặp lại muội, bây giờ nhìn lại, muội muội của ta quả thật càng thêm xinh đẹp.”
“Nương nương quá khen, nương nương mới thực sự là dung nhan khuynh đảo lục cung.”
Nghe ta tán thưởng, Đích tỷ dường như rất hài lòng, nàng ta khẽ lấy khăn che miệng cười, rồi đưa cho ta một bát tổ yến hầm táo đỏ.
“Miệng muội thật ngọt. Dọc đường đến đây chắc cũng khát rồi, mau uống bát tổ yến này đi.”
Đây là phần thưởng của Quý phi, ta không dám từ chối, bèn nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ.
Thấy bát đã cạn nàng ta nhoẻn miệng cười nhạt, giọng nhẹ như gió thoảng: “Dù được Bệ hạ sủng ái ba năm nay, nhưng ta vẫn chưa có được mụn con. Không có con, ta làm sao lên được ngôi Hoàng hậu đây? Hoan Nhi à… muội cũng lớn rồi… cũng đến lúc nên phân ưu giúp Đích tỷ rồi…”
Chia sẻ lo lắng? Giúp thế nào đây? Ta đâu phải phụ khoa thánh thủ, làm sao có thể giúp nàng ta được?
Ta kinh ngạc ngẩng đầu định hỏi, nhưng chợt cảm thấy tứ chi rã rời, đến chút sức cũng không còn. Đầu óc dần mơ màng, rồi ta mất đi ý thức.
Ta mơ hồ cảm nhận có người ôm ta đặt lên giường.
Trong cơn mê man, ta thấy mình bị một con sói hung ác đè xuống, tàn nhẫn cắn xé.
Ta vùng vẫy hết sức, gào lên cầu cứu: “Di nương cứu ta! Tỷ tỷ cứu ta! Phụ thân cứu ta!”
Đúng lúc ấy, một giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo vang lên: “Ồn ào.”
Một con sói mà còn dám mắng ta?
Ta giận dữ, dùng móng tay cào mạnh vào người con súc sinh ấy.
“Hửm, hôm nay người mà Quý phi đưa đến thú vị đấy…”
Ta nghe không rõ hắn nói gì, chỉ cảm giác thân thể như một cái bánh quẩy bị xé làm hai, rồi lại bị ném vào chảo dầu, chiên đi chiên lại, nóng rát đến tận xương tủy.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi ta mơ màng tỉnh lại, trời đã sáng tỏ.
Ta hoảng hốt bật dậy, nhưng ngay lập tức đau đớn đến nhíu mày, toàn thân ê ẩm, làn da mịn màng cũng đầy vết bầm tím loang lổ.
Ta cuộn tròn lại, nước mắt không kìm được mà trào xuống.
Thì ra… đêm qua, không phải là mơ.
Bên cạnh vang lên hơi thở nặng nề, ta giật mình quay sang.
Một nam nhân cường tráng đang nằm quay lưng về phía ta, dường như sắp tỉnh!
Trong cơn hoảng loạn, ta vội nhặt lấy y phục, luống cuống mặc vào rồi bỏ chạy.
2
Còn ba tháng nữa là ta sẽ thành thân, vậy mà ta đã đánh mất sự trong sạch!
Ta nào còn mặt mũi để sống trên đời này đây? Chi bằng chết đi cho xong!
Trong cơn tuyệt vọng, ta lấy một dải lụa trắng, treo cổ mình lên xà ngang trong khuê phòng.
Nhưng ta không chết được.
Đến khi mơ màng tỉnh lại, trước mắt ta là gương mặt âm trầm của Đại phu nhân.
Ta kéo lê thân thể suy yếu xuống giường, nước mắt tràn mi, giọng khàn đặc mà bi phẫn chất vấn bà ta: "Tại sao?!"
Ta không ngốc! Nếu không phải vì bát yến sào táo đỏ kia, sao ta lại mê man bất tỉnh? Làm sao có thể bị người ta làm nhục?
"Ta tự vấn bản thân chưa từng bất kính với bà, cũng chưa từng vô lễ với Đích tỷ, vậy tại sao các người lại hại ta? Nếu đã định sẵn hôn sự cho ta, cớ sao còn tàn nhẫn vùi dập ta như thế?!"
Đối diện với sự kích động và phẫn nộ của ta, Đại phu nhân vẫn không đổi thần sắc, ánh mắt bà ta nhìn ta như thể đang nhìn con kiến hèn mọn.
"Câm miệng! Hủy hoại ngươi? Đây là ân điển mà Quý phi ban cho!"
Bà ta cười lạnh, trong mắt tràn đầy châm chọc, cứ như thể ta vừa được ban đại ân mà còn giả vờ oan ức.
"Chẳng lẽ ngươi còn chưa đoán được người đó là ai?!"
Ta lùi hai bước, ngã ngồi xuống giường.
Người có thể nghỉ lại trong cung của Quý phi…
Lại bá đạo như vậy…
Chỉ có Hoàng đế!
Ta chậm rãi nhớ lại từng lời Đích tỷ nói với mình ngày hôm qua, thì ra tất cả đều mang hàm ý sâu xa.
Nàng ta khen ta có dung mạo đẹp, còn bảo ta thay nàng phân ưu.
Thì ra, thì ra bọn họ đã sớm tính toán như vậy!
Muốn ta giữ sủng ái thay cho Đích tỷ, tốt nhất còn có thể sinh cho nàng ta một đứa con!
Đê tiện!
Toàn thân ta run rẩy, ta gào lên: "Các ngươi tính kế ta như vậy, ta tuyệt đối không để các ngươi toại nguyện!"
"Ta thà treo cổ tự vẫn cũng không vào cung!"
Đại phu nhân cười lạnh, ánh mắt tràn đầy khinh miệt: "Tốt thôi, ngươi có thể chết, ta không ngăn cản. Chỉ là… di nương bệnh tật ốm yếu của ngươi, nếu nghe tin ngươi chết, không biết có chịu nổi không nữa."
Ta sững người.
Phải rồi… ta còn có di nương…
Thấy ta không còn vùng vẫy nữa, Đại phu nhân nở nụ cười hài lòng, cúi sát tai ta thì thầm:
"Yên tâm, chỉ cần ngươi vào cung an phận thủ thường, tận tâm phò trợ Quý phi, ta sẽ chăm sóc di nương ngươi chu đáo."
Ta cắn chặt răng không nói, trong lòng lạnh lẽo đến thấu xương.
Sau khi Đại phu nhân rời đi, ta mới òa khóc nức nở.
Bấy giờ, Song Nhi chần chừ mang tới một chiếc hộp nhỏ tinh xảo: "Tiểu thư, đây là… thứ Cố thế tử gửi tới."
Trong hộp là một đôi tượng A Phúc, dáng vẻ tròn trịa đáng yêu.
Cố Thanh Xuyên là thế tử Định Viễn Hầu, tài tử nổi danh chốn Kinh Thành, là người có tài Trạng nguyên.
Ba năm trước, vào dịp Nguyên tiêu, ta và chàng gặp nhau. Khi đó, mặt nạ ta đeo bị một kẻ phong lưu đoạt mất, Cố Thanh Xuyên đã tháo mặt nạ của mình trao cho ta.
Hôn sự giữa chúng ta, là do chàng quỳ trước phụ mẫu tuyệt thực nhiều ngày mới cầu xin được.
Bằng không, Cố gia sao có thể để đích trưởng tử cưới một thứ nữ ti tiện như ta làm chính thê?
Ta khẽ khàng nhắm mắt, giọng nói thản nhiên mà đau đớn: "Mang hết những thứ chàng từng tặng ta, đốt đi."
Vốn dĩ… người không xứng đáng ấy chính là ta.