Cô Nương A Cẩm
Chương 7
16
Tiểu Bùi tướng quân sắp thành thân, tin tức này chỉ trong mấy ngày đã lan truyền khắp cả kinh thành.
Bùi gia vừa lập đại công, lại đang được bệ hạ sủng ái, người muốn kết giao đương nhiên rất nhiều.
Tạ Nam Tự cũng nhận được tin này, liền sai người chuẩn bị một phần lễ vật hậu hĩnh, đích thân đến chúc mừng.
Nhưng hắn không ngờ rằng, giữa đám đông, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Ta tay cầm quạt tròn, cùng Bùi Hoài Tịch bái đường thành thân.
Mẫn a tỷ đứng ở một bên, cười đến mức không khép được miệng.
Mẹ chồng là người tính tình lãnh đạm, cũng không làm khó ta, chỉ bình thản nhận trà.
Sau khi nghi thức hoàn tất, ta được nha hoàn dìu bước về phòng tân hôn, nhưng vừa xoay người, lại bắt gặp ánh mắt của Tạ Nam Tự.
Trong ánh mắt của hắn đầy sự chấn động, bàng hoàng, xen lẫn chút không cam lòng.
Ta không nói gì cả, chỉ lẳng lặng bước qua hắn, đi thẳng về phòng tân hôn.
Tạ Nam Tự ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng ta rời đi, bên cạnh có một người bạn quen biết vỗ vai hắn, trêu chọc: "Này, sao ta thấy tân nương này nhìn quen quá, giống hệt nàng thanh mai của huynh vậy."
"......" Môi Tạ Nam Tự mấp máy, nhưng không thốt ra được một lời nào.
Hắn chắc hẳn đang nghĩ…
Sao nàng lại có thể gả cho Bùi Hoài Tịch?
Sao nàng lại dám gả cho Bùi Hoài Tịch?
17
Khi ngồi trong căn phòng mới, ta chợt nhớ đến biểu cảm của Tạ Nam Tự vừa rồi, thì bỗng cảm thấy có chút buồn cười.
Ta không gả cho hắn, lẽ ra hắn phải vui mừng mới đúng chứ?
Vậy hà tất phải làm bộ làm tịch?
Tâm trí ta rối bời, suy nghĩ vòng vo, chẳng biết đã bao lâu thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.
Tim ta khẽ thắt lại, đầu ngón tay bất giác siết chặt vạt váy.
Cùng với tiếng "kẽo kẹt", cánh cửa bị đẩy ra, nam nhân bước vào.
Ta khẽ ngẩng lên, vừa vặn bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của hắn. Ánh nến nhảy nhót, khuôn mặt y ửng đỏ, lúng túng bước về phía ta, gọi một tiếng: "A Cẩm."
Ta khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua cặp rượu giao bôi trên bàn.
Y dường như cũng chú ý, liền vội vàng cầm lên cùng ta uống.
Sau khi uống xong, ta mím môi, đầu óc thoáng hiện lên cuốn sổ tay nhỏ mà mẫu thân đã dúi cho trước lúc gả, khuôn mặt trắng nõn chậm rãi nhuốm màu đỏ.
Nhưng ta chờ mãi, vẫn không thấy hắn bước lại gần.
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy y đang lục lọi khắp nơi.
Ta khó hiểu hỏi: "Chàng tìm gì vậy?"
Y chẳng biết từ đâu lôi ra mấy chiếc hộp, đều đặt hết trước mặt ta: "Này, đây là toàn bộ gia sản của ta. Sau này kiếm được bao nhiêu cũng đều đưa nàng."
Ta càng thêm bối rối, từ chối: "Ta... ta không cần nhiều như vậy."
Mẫu thân đã cho ta rất nhiều của hồi môn rồi.
Nhưng y lại rất nghiêm túc: "Phủ Tướng quân không giàu có như Tạ gia, gả cho ta, nàng đã chịu thiệt thòi."
Ta ngừng lại một chút, không nhịn được bật cười: "Dẫu cho Tạ gia có giàu thêm nữa, thì ta cũng chỉ gả cho chàng."
A Cẩm muốn gả,
Chưa bao giờ lấy chuyện gia sản mà so đo hơn kém.
Tạ Nam Tự phụ ta.
Ta đổi hôn sự lấy vạn lượng bạc, coi như dứt hẳn mối nhân duyên này, cũng đoạn tuyệt luôn tình cảm của chính mình.
Nói xong,
Mãi chẳng nghe thấy Bùi Hoài Tịch đáp lời. Ta cười nhìn y, lại thấy y cứ đăm đăm nhìn ta, trong mắt đã nhuốm ý niệm không đứng đắn.
Ta vội quay mặt đi, khẽ nói: "Đặt hộp xuống, mau đi rửa mặt."
"Được." Giọng y khàn hẳn.
Đợi đến khi ta rửa mặt xong, bước ra ngoài, y đã ngồi trên giường.
Ánh mắt ta vô tình liếc xuống, chỉ thấy y chỉ mặc độc chiếc quần lót, nơi eo hông nhô lên một khối rõ ràng.
Bắt gặp ánh mắt ta, dục vọng trong đôi mắt Bùi Hoài Tịch càng đậm, như có ngọn lửa đang cháy. Rồi không kìm được nữa, y kéo ta vào lòng.
Y vóc dáng cao lớn, đủ để hoàn toàn bao trọn lấy ta.
Bàn tay thô ráp siết lấy eo ta, ta không chịu được cảm giác nhột, liền đẩy y ra: "Đừng siết, nhột."
Hầu kết của y nhanh chóng chuyển động, hơi thở nóng bỏng mang theo nụ hôn rơi xuống môi ta, vừa vội vàng, lại vừa dịu dàng đến cực điểm.
Màn đỏ buông xuống.
Ánh nến nhỏ lệ, suốt đêm không tắt.
18
Sáng sớm hôm sau, ta nghe người ta nói.
Công tử Tạ gia đã đứng bên ngoài phủ Tướng quân suốt cả đêm, không chịu rời đi.
Nhưng ta cũng chẳng để tâm.
Chỉ là khi gặp lại Mẫn a tỷ, ta vui mừng khôn xiết: "A tỷ!"
"Bây giờ nên gọi một tiếng tẩu tẩu rồi."
Bên cạnh, một nam tử có vài phần giống Bùi Hoài Tịch khẽ cười, sửa lời.
Người này hẳn là Bùi Hoài Sơ, đại ca của Bùi Hoài Tịch.
So với vẻ lạnh lùng của Bùi Hoài Tịch, Bùi Hoài Sơ ôn hòa hơn nhiều.
Ta chào: "Đại ca mạnh khỏe, tẩu tẩu mạnh khỏe."
Mẫn a tỷ liên tục đáp lời, nàng ấy nắm lấy tay ta, cảm thán: "Muội không biết đâu, vừa hay tin muội gả qua đây, đêm qua ta vui đến không ngủ được! Sau này nếu hai người họ đều ra trận, chúng ta cũng không cô đơn."
Ta cũng hân hoan, vội đáp: "Vậy đến lúc đó lại mời một đầu bếp từ Dương Châu..."
"Đúng đúng! Tốt nhất là mời thêm một gánh hát, chúng ta cùng nghe hát, ăn trái cây!"
"..."
Đột nhiên, ta cảm giác có một bàn tay vòng qua eo.
Bùi Hoài Tịch cúi đầu, hơi thở nóng rực phả lên cổ ta, trầm giọng nói: "E là nàng phải thất vọng rồi, đám man di đã bị đánh lui, mười năm tới chắc sẽ không còn quay lại."
Bùi Hoài Sơ cũng cười, nhưng giọng lạnh buốt: "Đúng vậy, sau này chúng ta đều ở nhà bầu bạn với hai người."
Ta và Mẫn a tỷ liếc nhìn nhau, đồng thời thở dài một tiếng.
Thấy vậy, hai người bọn họ đều lập tức sa sầm mặt.
19
Sau này.
Khi ta mang thai bảy tháng, thì nghe tin Tạ gia bị phát hiện tham ô.
Toàn bộ gia tộc bị tịch thu tài sản và phán lưu đày, ngay cả gia đình biểu muội của Tạ gia cũng bị liên lụy.
Nghe nói, Tạ Nam Tự vốn đã định thân với cô nương A Kiều, nhưng ngay khi chuyện tham ô bị phát giác, Hứa gia lập tức hủy hôn, cắt đứt mọi liên hệ trước khi mọi chuyện ngã ngũ.
Nghe xong, ta cũng chẳng có cảm xúc gì, chỉ bỗng nghĩ đến một điều.
Năm xưa, Tạ gia nghèo khó, nhưng vẫn trọng tình trọng nghĩa.
Ngày nay, Tạ gia giàu có đến mức khuynh đảo, nhưng lại coi rẻ chân tình.
Kết cục như vậy, có lẽ cũng là quả báo.
Ngoại truyện Tạ Nam Tự
Ngày Tạ gia bị điều tra vì tham ô, Hứa gia đến.
Họ đến để từ hôn.
Tạ Nam Tự không ngờ người luôn dịu dàng với mình lại có thể dứt khoát như vậy khi nhắc đến hôn sự.
Hắn cố gắng gặp A Kiều một lần.
Qua cánh cửa, A Kiều lạnh lùng nhìn hắn, giọng điệu thờ ơ: "Tạ Nam Tự, ngươi còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ cũng cần ta đưa một vạn lượng để ngươi chịu từ hôn?"
Năm đó, nàng ta chẳng nói gì cả.
Chỉ âm thầm nghĩ.
Công tử Tạ gia, thực sự không phải là người có thể gửi gắm cuộc đời.
Nhớ lại năm xưa, hắn từng bình phẩm dung mạo nàng ta, nói rằng nàng ta không bằng Kiều tỷ tỷ của mình.
Nay Tạ gia lụn bại, nàng ta đương nhiên chẳng muốn dây dưa gì thêm với hắn.
Chuyện tân nương của Bùi gia nàng ta cũng từng nghe qua.
Hôm đó, khi nhìn thoáng qua trên mặt hồ, nàng ta thấy A Cẩm thật đáng thương, bị người ta đem ra làm trò cười.
Nhưng sau đó nghĩ lại, nàng ta lại cảm thấy áy náy.
Nếu không phải vì nàng ta quá gần gũi Tạ Nam Tự, có lẽ cô nương A Cẩm đã không phải chịu sỉ nhục như vậy.
Hiện giờ nàng ấy đã có nơi yên ổn, nàng ta cũng gửi một phần lễ vật.
Mong nàng và phu quân sẽ hạnh phúc mỹ mãn.
Còn về phần Tạ Nam Tự, hắn nên đi con đường lưu đày của mình.
Cửa lớn của Hứa gia đóng sầm lại trước mặt Tạ Nam Tự.
Sự vô tình của Hứa Kiều khiến hắn nhớ đến Thẩm A Cẩm năm xưa đã không rời bỏ hắn dù trong hoàn cảnh tệ nhất.
Nhưng hắn đã phụ nàng.
Cả đời này, cũng sẽ không còn cơ hội gặp lại.
(Toàn văn hoàn)