Cô Nương A Cẩm

Chương 2

2 Đám đông tản đi ào ào, ta phủi bụi bẩn trên váy rồi đứng dậy. Trời đông giá rét, mặc đồ dày nên không bị thương, chỉ là khuỷu tay và đầu gối có lẽ sẽ bị bầm tím. Ta không biết trượt băng, đương nhiên chẳng muốn tham gia vào trò náo nhiệt đó, tự mình quay về phòng. Lần này lên kinh không chỉ vì chuyện hôn sự của ta, mà còn vì một việc quan trọng khác. Ba năm trước, Mẫn a tỷ của ta gả vào phủ Tướng quân ở kinh thành, cuối năm vừa rồi gửi thư về Dương Châu báo tin đã sinh con trai. Cả tộc ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Đây là cháu trai đầu tiên của ta, đương nhiên ta rất quan tâm, đã chuẩn bị một món quà quý giá để tặng cho nó. Tiếc rằng ta không giỏi việc thêu thùa may vá, cuối cùng quyết định tự tay khắc một chiếc ngọc bội họa tiết trúc xanh. Trúc biểu trưng cho sự thanh cao, mà hoa văn cũng không quá cầu kỳ. Ta đã bỏ ra số bạc lớn để tìm được một miếng ngọc tốt, mất hơn hai tháng trời mới chạm khắc xong. Hôm nay ta đã hẹn gặp Mẫn a tỷ vào giờ Thân. Nghĩ đến đây, ta bước đến giường, lật gối lên, nhưng ngay khoảnh khắc đó, sắc mặt ta liền thay đổi. Hộp ngọc của ta đâu rồi?! Ta lật tung cả căn phòng, nhưng vẫn không thấy hộp ngọc đâu. Lòng ta rối bời, lập tức chạy ra khỏi cửa. Đúng lúc gặp một nha hoàn đang bưng khay đi về phía hồ, ta liền túm lấy nàng, làm nàng ta giật mình hoảng hốt: "Thẩm… Thẩm cô nương, có chuyện gì vậy ạ?" Ta nhận ra nàng ta, là nha hoàn trong viện này. Ta nheo mắt, nghiêm giọng hỏi: "Hôm nay ai đã vào phòng ta?" Tiểu nha hoàn run rẩy, ánh mắt né tránh, ấp úng: "Nô tỳ... nô tỳ làm sao biết được ạ? Cô nương mau buông tay, nô tỳ còn phải mang trái cây cho các tiểu thư và công tử khác nữa." Nói rồi, nàng ta định giãy ra khỏi tay ta. Lòng ta cảm thấy có điều không đúng, kiên quyết không buông: "Ngươi không nói, ta không để ngươi đi!" Thấy ta quyết tâm hỏi đến cùng, ánh mắt nàng ta thoáng nhìn về phía hồ, nhỏ giọng nói: "Nếu cô nương mất đồ, thì đi ra hồ mà tìm." Ồ hồ? Ta vừa sững người, nàng ta đã tranh thủ giằng khỏi tay ta, bỏ đi mà lẩm bẩm: "Thật là một cô nương thô lỗ!" Ta không để ý đến lời lẩm bẩm của nàng ta mà vén váy chạy nhanh về phía hồ. Tạ phủ chiếm diện tích rất lớn, bên trong còn có một hồ nước rộng. Thời tiết lạnh giá, mặt hồ đã đóng băng. Khi ta đến nơi, chỉ thấy mấy cô nương mặc áo bông dày đang chơi trượt băng trên mặt hồ, tiếng cười nói vang vọng. Tạ Nam Tự cũng ở đó. Bên cạnh hắn là một cô nương dáng người nhỏ nhắn, trông yếu ớt mỏng manh. Nàng ta khoác một chiếc áo choàng dày, khuôn mặt như hoa phù dung nửa ẩn nửa hiện dưới lớp lông tơ, trông như mỹ nhân ngượng ngùng che mặt. Hẳn đây chính là vị "Kiều tỷ tỷ" mà biểu muội Tạ gia nhắc đến, quả thực là một mỹ nhân thực sự. Nhưng ta chẳng có tâm trạng để bận tâm đến điều này. Giờ hẹn đã gần kề, chắc a tỷ của ta đang chờ. Đang nghĩ phải hỏi ai thì vừa quay đầu, ta liền nhìn thấy Lâm Tiêu Vân đang cầm khối ngọc bội của ta. Thấy ta nhìn, nàng ta đảo mắt, giơ cao khối ngọc bội lên, cười duyên nói lớn: "Kiều tỷ tỷ, tỷ không trượt băng thì thật không nể mặt rồi. Hay là thế này, lấy khối ngọc bội này làm phần thưởng, chúng ta cùng thi từ đây trượt đến bờ bên kia. Ai thắng thì phần thưởng sẽ thuộc về người đó!" 3 Lâm Tiêu Vân đứng ở bờ hồ, ta vội vàng bước tới, muốn túm lấy tay nàng ta: "Trả lại cho ta! Đây là đồ của ta!" Nhưng nàng ta dựa vào đôi giày trượt băng đang mang, dễ dàng né tránh tay ta: "Ta biết là của ngươi mà, dù sao cũng là đồ để tặng biểu ca, biểu ca đã nói, có thể tặng chúng ta!" Nàng ta đang nói nhảm gì vậy? Ta bước lên mặt băng, băng quá trơn, suýt chút nữa thì ngã, cố gắng lắm mới đứng vững: "Đây không phải đồ tặng biểu ca của ngươi, mau trả lại cho ta!" Thấy ta phủ nhận, Lâm Tiêu Vân lại không tin, đảo mắt nói: "Ngươi còn dám không thừa nhận!" Nàng ta tùy tiện ném khối ngọc bội cho một cô nương khác đứng phía bên kia: "Bắt lấy!" Cô nương kia đưa tay ra định bắt lấy. Nhưng không ngờ. Băng quá trơn, nàng ta cũng không rành trượt băng, loạng choạng, ngọc bội từ trên không rơi xuống. Rơi xuống mặt băng, vỡ tan. Tất cả mọi người đều sững sờ. Trong chớp mắt, đầu óc ta trống rỗng, ngay sau đó, dòng máu trong người dồn hết lên đầu. Ta không nghĩ ngợi gì, túm lấy Lâm Tiêu Vân, tát nàng ta một cái. Cái tát này ta dùng toàn lực, nàng ta chưa kịp phản ứng mà ngã nhào xuống đất, tay đè lên mảnh vỡ ngọc bội, máu chảy đầy đất. Lâm Tiêu Vân phản ứng lại, hét lên một tiếng chói tai: "Aaa!" Động tĩnh bên này rất nhanh đã thu hút sự chú ý của Tạ Nam Tự. Hắn trượt tới, nhìn thấy Lâm Tiêu Vân ngã dưới đất, tay chảy máu, còn ta đứng bên cạnh, sắc mặt đầy phẫn nộ. Lập tức, một cái tát giáng thẳng vào mặt ta: "Thẩm Cận, ngươi điên rồi?!" Mặt ta bị đánh lệch sang một bên, miệng tràn ra vị máu tanh, ta nhìn hắn, không thể tin nổi. Hắn đỡ lấy Lâm Tiêu Vân, thậm chí không buồn nhìn đến khối ngọc bội đã vỡ nát, lạnh giọng nói: "Vì một món đồ rẻ tiền chẳng ra gì, mà cũng đáng để ầm ĩ thế này sao?" "Huống hồ, vốn dĩ là đồ chuẩn bị tặng cho ta, ta đã nói rồi, đem tặng các nàng chơi, ngươi cần gì phải nhỏ nhen như vậy?" "Đồ đó đâu phải chuẩn bị cho ngươi…" Ta còn chưa nói hết câu, đã bị hắn vai đẩy mạnh sang một bên. Mấy cô nương bên cạnh khinh khỉnh nhìn ta: "Lang quân Tạ gia yêu nhất là trúc, ngươi nói ngọc bội trúc xanh kia không phải để tặng hắn, ai tin chứ?" "Nhỏ giọng chút, cẩn thận không lại bị nàng ta lao lên đánh, điên khùng thế này, đáng sợ thật." "Đi thôi, đi thôi." Không biết là vô tình hay cố ý. Một cô nương khi đi ngang qua còn mạnh tay đẩy ta một cái. Ta loạng choạng vài bước, trơ mắt nhìn Tạ Nam Tự đỡ người ta rời đi nhanh chóng. Ta đứng tại chỗ thật lâu, ánh mắt từ từ hạ xuống, dừng lại ở khối ngọc bội đã vỡ nát không còn hình dáng. Tất cả cảm xúc dâng trào, cuối cùng lại rơi vào tĩnh lặng, cả chút tình cảm vương vấn trong lòng cũng như tan thành mảnh vụn. Chợt, ta muốn về lại Dương Châu.