Tôi nhịn không nổi mà bật cười. Nhìn Âu Thiến mặc đồ ngủ, thong thả ngồi đó chẳng có ý định đi học gì, tôi biết chắc cô ta sẽ lại trốn tiết. Nhưng lần này tôi sẽ không ngu ngốc điểm danh hộ cô ta nữa. Con ngốc ấy vẫn tưởng mình may mắn, gặp đúng giáo viên không hay điểm danh mà đâu biết người đó nổi tiếng nghiêm khắc. Chỉ cần trốn một buổi học là coi như trượt môn. Lần này, Âu Thiến bị điểm mặt chỉ tên rồi bị thông báo lên cố vấn: “Âu Thiến, vì sao em không đi học? Là sinh viên thì việc học là điều quan trọng nhất, tự ý bỏ tiết là ý gì, em đang khiêu khích giáo viên sao? Môn học này năm sau em phải học lại!” “Còn một chuyện nữa, dù đại học không quy định khắt khe về ăn mặc nhưng em không thể tùy tiện mặc hai miếng vải vô dụng đi lại lung tung như thế. Không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng cá nhân mà còn làm xấu hình ảnh nhà trường.” “Nếu còn muốn học thì sửa lại bản thân. Còn nếu không học nổi, em có thể đến xin thôi học bất cứ lúc nào. Nếu cứ tiếp tục không biết hối cải như vậy, nhà trường sẽ buộc phải cho em nghỉ học.” Cố vấn một hơi nói hết tất cả. Âu Thiến không phục, liền lớn tiếng chất vấn: “Chỉ không đi học có một lần mà thôi, có cần làm quá lên vậy không?” Cố vấn chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Em tự lo liệu đi.” Ngay sau đó, Âu Thiến lại quay vào cái group “bè lũ tâm thần” của mình chia sẻ. Một người trong đó tỏ vẻ khó hiểu: 【Tiểu Thiến, cậu đã là thiếu phu nhân giới Bắc Kinh rồi, vậy mà ông ta lại dám nói với cậu như vậy sao? Nếu tớ là cậu, tớ đã vả thẳng mặt ông ta rồi đuổi đi luôn, gọi là cố vấn cho sang, chứ thật ra cũng chỉ là nhân viên phục vụ mà thôi!】 Âu Thiến được tâng bốc đến bay lên mây, chẳng còn màng đúng sai, lập tức lao vào làm loạn. Kiêu ngạo @thẳng cố vấn ngay trong group lớp mà mắng: 【Ông là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi kiểu đó, biết tôi là ai không? Sau này khi ông quỳ xuống nịnh bợ tôi, xem tôi có thèm nhìn ông không đã! Ông cũng chỉ là một cọng lông rác rưởi thôi!】 【Cố vấn thì có gì hay ho? Nói cho rõ, ông làm cả đời cũng không bằng người ta tặng tôi một cái túi!】 【Trường học rách nát này ai thích học thì học! Nhưng ký túc xá tôi đã đóng tiền rồi, tôi muốn ở đến hết hạn!】 Sau khi chửi xong thì thẳng tay rời group. Xem ra, cô ta vẫn hoàn toàn không nhận ra tương lai thảm hại đang chờ phía trước đâu. 5 Âu Thiến cứ ngỡ con đường trở thành thiếu phu nhân của mình đã vững như lên tiên. Bắt đầu ngẩng mặt nhìn đời, ai cô ta cũng chê, cũng khinh. Trong ký túc xá, ai mà lỡ va phải Âu Thiến một cái, cô ta nhất định phải đẩy người ta ngã xuống đất rồi chửi thêm một trận mới hả dạ. Lâu dần, mọi người đều biết cô ta là loại không dễ dây vào, phần lớn đều cố tránh mặt. Còn tôi lại trở thành đối tượng báo thù lớn nhất của cô ta. Cô ta lên “tường trường” nói tôi ghen tị với dáng người của cô ta, ghen tị vì cô ta được đàn ông yêu thương, bịa đặt vu khống rằng tôi cũng khao khát như vậy nhưng không dám ra tay. Âu Thiến còn bảo tôi đi cầu xin mấy tên bạn học vừa xấu vừa ghê tởm giúp đỡ. Cô ta còn mua chuộc truyền thông trong trường, gây ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của tôi, tuyên bố sẽ không tha cho tôi. Thậm chí còn đăng ảnh tôi thay đồ hằng ngày lên mạng để cư dân mạng bình phẩm. Đám chị em “tốt” của cô ta cũng hùa theo quảng bá bên ngoài group, xem lời Âu Thiến như thánh chỉ, còn háo hức và mong chờ cái ngày gặp được tổng tài trong truyện hơn cả cô ta. Gây ra không ít ầm ĩ. Nhưng giờ tôi đâu còn là con ngốc như trước. Vừa nhìn thấy mấy cái tin đó, tôi lập tức gõ cửa phòng Âu Thiến. Trong cái group ngu ngốc của cô ta, tin nhắn vẫn lăn lộn không ngừng. Âu Thiến viết: 【Có người đang gõ cửa phòng tôi, chắc chắn là chân mệnh thiên tử của tôi rồi! Tôi biết mà, anh ấy khác hẳn những người khác, anh ấy là quý ông lịch thiệp.】 【Thì ra đây chính là bất ngờ mà ảnh nói với tôi hôm qua.】 【Ảnh yêu tôi đến vậy, đời này dễ như trở bàn tay.】 Đám fan não tàn thi nhau chúc mừng, câu nào cũng cao siêu văn vẻ, chẳng thiếu bài vở. Cách một cánh cửa, tôi cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng ngạo mạn và vui sướng của Âu Thiến lúc đó. Lại đợi thêm một lúc, cô ta mới đỏ mặt thẹn thùng mở cửa. Chào đón cô ta lại là cái tát như trời giáng của tôi. Từ ngoài cửa nhìn vào trong phòng, hỗn độn vô cùng, nhìn sơ qua còn tưởng là bãi rác. Với cái tình cảnh thế này mà còn mơ tưởng câu được thiếu gia giàu có đẹp trai sao? Thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Nghĩ đến mùi chua thối thoảng qua hôm đó, tôi cong môi cười, hai kẻ đó đúng là trời sinh một cặp. Âu Thiến bị tát cho choáng váng, vừa giơ tay lên định đánh trả thì bị tôi tóm lại. Tôi mở đoạn tin nhắn cô ta bịa đặt về tôi, kéo đầu cô ta lại gần bắt nhìn cho kỹ: “Rảnh mà bịa chuyện, chụp lén ảnh tôi thì chi bằng dạy mẹ cô học theo cái trò của cô đi, biết đâu bà ta cũng câu được tổng tài biến thái trong truyện!” “Tởm lợm thật!” Tôi bịt chặt miệng cô ta lại, khiến cô ta chỉ có thể ú ớ đầy phẫn nộ mà không nói nổi thành lời. Không đợi cô ta phản kháng, tôi thẳng tay hất đầu cô ta ra, vài sợi tóc còn vương lại trong lòng bàn tay tôi. Âu Thiến đau đến co giật, sợ hãi nhìn tôi, một lúc sau mới buông ra câu hằn học: “Cố Khinh Khinh, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu! Xem cậu có thể kiêu ngạo được bao lâu! Đồ tiện nhân chỉ dám nghĩ mà không dám làm!” “Cậu cứ chờ đến ngày bị tôi giẫm dưới chân đi!” ... Tôi chỉ cười không đáp, nhảy càng cao thì ngã càng đau thôi. Một hơi tức nghẹn trong lòng, tôi xuống sân thể dục đi dạo giải tỏa. Trên đường lại ngửi thấy một mùi chua thối thoang thoảng. Tưởng ai đó chưa đem rác đi đổ nên mới bốc mùi. Ngẩng đầu lên liền thấy một tên mập tròn tròn, quấn kín người, đang lén lút leo lên cầu thang, còn thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại phía sau. Hành tung khả nghi, cả người toát lên khí chất lén lút.