1 Bạn cùng phòng đại học Âu Thiến của tôi có một sở thích lớn: đọc tiểu thuyết. Đủ thể loại, gần như thể loại nào cô ta cũng đọc qua, đúng chuẩn kiểu “ăn tạp”. Gần đây, cô ta lại đâm mê mẩn thể loại truyện "tình yêu với kẻ theo dõi", đến mức ấn tượng về những tên biến thái kia cũng dần trở nên tốt đẹp. Cô ta còn ước ao mình sẽ trở thành nữ chính trong mấy cuốn truyện đó. Được một tên theo dõi vừa đẹp trai vừa lắm tiền lại còn “si tình đến bệnh hoạn” để mắt tới. Từ đó, cô ta bắt đầu bỏ học, không về ký túc, suốt ngày ăn mặc mát mẻ, lượn lờ trong và ngoài trường. Thậm chí, sự ghê tởm ban đầu với mấy gã đàn ông hôi hám, não đầy tư tưởng dơ bẩn dần được thay bằng… hưởng thụ. Nhưng cô ta vẫn chưa thấy đủ. Để nhanh chóng “câu” được người trong mộng, cô ta bắt đầu bày trò. Như là cố tình ngã bên cạnh đàn ông, cố ý dùng da thịt chạm vào họ. Mỗi khi đi ngang qua mấy gã mặc đồ hiệu, lái siêu xe, cô ta lại kéo tụt dây áo, mà cái áo thì vốn dĩ chẳng che được bao nhiêu đến mức nửa bộ ngực cũng sắp trào ra ngoài. Dần dần, Âu Thiến bắt đầu có “tiếng tăm”. Cũng bắt đầu có một đống tin nhắn riêng tư kỳ quái được gửi tới. 【Con điên dâm đãng, ngực cô dí sát miệng tôi rồi, muốn cho tôi bú đúng không?】 【Thiến Thiến à, lần sau đừng mặc đồ lót nữa nhé, cho anh nhìn đã mắt.】 【Đồ lót tắm xong nhớ mang đến cho bọn anh nhé.】 ... Những tin nhắn như thế liên tục kéo đến và Âu Thiến thì sung sướng như lên tiên. Cô ta còn chụp màn hình lại, đăng lên group “Kẻ theo dõi bá đạo mạnh mẽ chiếm lấy tôi” mới lập trong trường. Trong group toàn là một đám đầu óc bị truyện kiểu đó làm hỏng. Âu Thiến tha hồ khoe khoang những tin nhắn bẩn thỉu kia trong group. Đám người trong đó không những không thấy ghê tởm, còn thi nhau khen ngợi, ghen tị, chúc mừng. Một đám hết lời tung hô, mơ mộng, thậm chí còn ước gì mình là Âu Thiến, để cũng được nhận mấy tin nhắn quấy rối đó. Một lũ đàn bà con gái điên khùng, cứ tự chuốc họa vào thân. Chỉ nhìn mấy đoạn chat trong group thôi mà tôi đã cảm thấy đầu óc mình bị làm bẩn. Lúc đầu là Âu Thiến lấy điện thoại tôi tự ý kéo tôi vào nhóm. Còn mồm mép gọi là muốn “cho tôi cảm nhận sự hấp dẫn của thể loại này”, muốn tôi cũng thành “chị em điên cuồng” giống họ. Tôi thực sự không thể nào chấp nhận được việc mấy người đó dùng những lời dơ bẩn, nhục mạ chính mình rồi còn lấy đó làm kiêu hãnh. Mà kỳ thực, mấy tên đằng sau những lời sến sẩm kia chẳng qua cũng chỉ là đám đàn ông biến thái, rác rưởi. Ai biết được ngoài đời bẩn thỉu đến mức nào. Tôi có rất nhiều suy nghĩ, nhưng cũng chỉ biết thở dài trong lòng. Cho đến cái ngày hôm đó, tôi trở về ký túc xá và nhìn thấy một cảnh tượng như ác mộng. 2 Hôm đó, lớp trưởng đã nhắc trước trong group về sách cần mang nhưng tôi lại quên khuấy mất. Quay về ký túc để lấy sách, vừa đi đến trước cửa thì tôi nghe thấy giọng của Âu Thiến vọng ra từ bên trong. Sợ làm phiền cô ta nên tôi đứng ngoài đợi một lúc. Nào ngờ lại nghe thấy Âu Thiến nói vào điện thoại: “Các anh ơi, em ở phòng 403, tầng 23 khu ký túc xá nữ, em chờ các anh đến tìm em đó~” Nghe đến đây, đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh bọn đàn ông bệnh hoạn lẻn vào ký túc nữ trộm đồ lót, giờ thì cô ta còn chủ động công khai số phòng thế kia? Chẳng phải là càng tiện cho bọn biến thái hành động sao? Tôi lập tức đẩy cửa bước vào, cau mày nói: “Âu Thiến, cậu đưa số phòng ra ngoài như vậy thì có từng nghĩ tới mấy người bạn cùng phòng khác không? Cậu làm vậy liệu có đảm bảo an toàn được cho bọn này không hả?” Cô ta chẳng những không thấy có lỗi, ngược lại còn đắc ý: “Tôi cố tình nói ra đấy. Có như vậy thì nam chính bá đạo của tôi mới có thể tìm đến, leo lên giường ôm hôn tôi.” Đúng là thần kinh! Tôi nghi ngờ mấy cuốn tiểu thuyết đã làm đầu óc Âu Thiến rối loạn rồi. Chúng khiến cô ta không màng đến an toàn bản thân, chỉ biết mơ mộng cái tình yêu lệch lạc kia. Vì cô ta và cũng vì an toàn của những người bạn cùng phòng khác, tôi cất công tổng hợp cả một đống video về việc ký túc xá nữ từng bị kẻ biến thái đột nhập. Tôi nhẹ nhàng khuyên nhủ cô ta xóa mấy cuốn tiểu thuyết độc hại đó đi, buông bỏ ảo mộng, quay lại cuộc sống đại học bình thường. Tôi nhẫn nại nói: “Thiến Thiến, tiểu thuyết phần lớn là hư cấu. Đó là giả! Đời thực làm gì có nhiều gã vừa đẹp trai, vừa giàu lại rảnh đến mức đi làm tên theo dõi biến thái chứ? Mấy tên đó đều là thần kinh có vấn đề, đầu óc méo mó cả!” Tôi nói đến mức khô cả họng. Thế mà Âu Thiến vẫn tin mình là nữ chính được định sẵn trong truyện stalker. “Cậu đi học đi, hoàng tử của tôi sắp đến rồi. Nhớ mở cửa đấy nhé, để ảnh vừa vào là thấy thân hình quyến rũ của tôi. Mới nãy tôi còn gửi ảnh nude cho ảnh nữa, ảnh khen tôi là ‘tuyệt sắc nhân gian’ đó.” “Giờ chắc ảnh đang không chịu nổi mà vội vàng tới gặp tôi đây~” Biết chắc kẻ theo dõi đã trên đường đến ký túc nữ, tôi vội xách bài tập đi trước, sợ chẳng may đụng phải. Vừa đi vừa kiểm tra xem đã mang đủ tài liệu chưa thì bất ngờ va vào một người đang đeo khẩu trang đi ngược hướng. Tài liệu rơi đầy đất, gã đó chỉ liếc tôi một cái rồi cúi đầu bước vội về phía ký túc. “Vô duyên thế không biết!” Tôi lẩm bẩm, đồng thời để ý thấy gã đó đội bộ tóc giả xơ xác rẻ tiền, dáng đi thì hấp tấp lạ thường. Không lẽ… chính là tên biến thái Âu Thiến hẹn đến? Tôi vừa lo vừa bực, lục tìm WeChat để nhắn cho Âu Thiến, muốn cảnh báo cô ta: tên stalker mà tôi vừa gặp hoàn toàn không phải soái ca như cô ta tưởng, mà là một gã đầu vuông mặt sưng như bị đánh, xấu đến không dám nhìn. Nhưng chưa kịp nói gì, Âu Thiến đã chủ động tấn công tôi trước trong tin nhắn...