AO CÁ CỦA BẠN GÁI CON TRAI TÔI
Chương 10
“Được rồi được rồi, A Mậu, con đừng lải nhải nữa…”
“Không được, con mà không nhắc, mẹ lại không biết tự chăm sóc mình.” Lý Mậu nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Mẹ, con nghĩ thông rồi, trước đây toàn là mẹ đứng trước che chắn cho con nên mẹ mới mệt mỏi như vậy. Từ giờ, con phải đứng chắn trước mẹ.”
Mắt tôi lại cay xè: “A Mậu, con không trách mẹ giấu con những chuyện này sao?”
“Lúc đầu chắc chắn là trách, con cảm thấy mình như thằng ngốc ấy. Nhưng bây giờ con cũng hiểu ra rồi. Mẹ cũng là nạn nhân, mẹ mới là người đau khổ nhất. Nghĩ đến việc trước giờ mẹ phải một mình chống đỡ, con thấy đau lòng lắm, làm sao mà trách mẹ được? Trước đây là con quá trẻ con, không khiến mẹ cảm thấy đáng tin, nên mẹ mới không dám nói.”
Nó nghiêm túc nói: “Vậy nên, mẹ à, chỉ cần sau này mẹ đừng giấu con nữa, con sẽ tha thứ cho mẹ.”
Tôi vừa rơi nước mắt, vừa bật cười: “Ừ, không giấu con nữa, dù sao sau này mẹ cũng phải dựa vào con, làm sao dám giấu chứ?”
11
Lúc đầu, khi biết tôi đòi ly hôn, phản ứng đầu tiên của Lý Kiến là cho rằng tôi điên rồi.
Đến khi ông ta phát hiện A Mậu đã biết hết sự thật thì càng hận không thể bóp chết tôi ngay lập tức.
Nhưng Lý Mậu đứng chắn trước mặt tôi, Lý Kiến căn bản không chạm được vào tôi.
Thằng bé đã hơn hai mươi, thân hình tráng kiện khiến lão già như ông ta cũng phải ghen tỵ: “Ba, sau này con sẽ đi với mẹ. Về chuyện phụng dưỡng ba, con vẫn sẽ lo. Nhưng con không thể đối xử với ba như trước nữa.”
“A Mậu, con bị ngu à? Con mà đi theo cô ta thì công ty sẽ không có phần cho con đâu!”
“Con không cần công ty của ba. Con cũng không biết ngoài kia ba có còn đứa con nào khác hay không, nhưng dù sao ba muốn cho ai thì cứ cho.”
“Thằng mất dạy, sau này đừng có mà hối hận! Tao làm tất cả những chuyện này, là vì ai hả?!” Lý Kiến gào lên, giận dữ.
“Con không biết ba làm vì ai nhưng chắc chắn không phải vì con.”
Lý Mậu bình thản nói, cái dáng vẻ khiến người ta tức đến nghiến răng đúng là có mấy phần giống tôi… không hổ là con tôi.
Lý Kiến giờ chẳng đe dọa được Lý Mậu, càng không dọa nổi tôi.
Đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa tôi và Hứa An An trong quán cà phê bị tung lên mạng, so với đề tài "cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu", thì cái tiêu đề "bạn gái muốn làm mẹ kế tôi" còn giật gân, thu hút sự chú ý hơn nhiều, nhanh chóng leo lên hot search.
Cùng lúc đó, chuyện đời tư bê bối của Lý Kiến cũng bị đào bới không ít, trong đó cũng có phần do tôi góp sức.
Có đủ chứng cứ trong tay, cộng thêm điều kiện kinh tế của tôi tốt, thuê được luật sư giỏi, Lý Kiến còn có thể trì hoãn chuyện ly hôn với tôi được sao?
Đàn ông có chút scandal tình ái thì thiên hạ còn xem là bình thường nhưng ồn ào đến mức này thì đúng là mất mặt, không còn thể diện gì nữa.
Danh tiếng xấu tất nhiên ảnh hưởng đến uy tín công ty, hơn nữa một số đối tác bắt đầu thấy chướng mắt, chê cười ông ta đến cái chuyện trong quần cũng không lo cho yên đã có ý định cắt đứt hợp tác.
Để vớt vát đối tác, Lý Kiến bây giờ đang phải chạy đông chạy tây, bận túi bụi. Ông ta không dám níu kéo tôi thêm nữa, sợ tôi lại giáng thêm cho một cú chí mạng.
Danh tiếng của Hứa An An thì càng thảm hơn: tiểu tam leo lên không thành, lại quay sang quyến rũ con trai người ta, còn suýt hại đối phương thân bại danh liệt, mất luôn công việc… loại người này đúng là ghê tởm!
Bản báo cáo xin tạm dừng công tác của tôi bỗng nhiên được rất nhiều người đồng cảm, có không ít người đứng ra bênh vực tôi: "Giáo viên Trần vẫn luôn rất tốt, chẳng hiểu sao trước đây lại bị bôi nhọ nhiều thế. Tôi từng muốn lên tiếng công bằng cho cô ấy mà cũng bị chửi cho đến mức sợ không dám nói nữa."
"Giáo viên tốt thế mà bị ép đến mức phải nghỉ việc, thật quá đáng!"
"Tôi từng là học trò của cô Trần, cô ấy là người rất giỏi, mong nhà trường rút lại quyết định đình chỉ."
"Tiểu tam đúng là đáng ghét!"
...
Hứa An An giờ không thể tiếp tục lăn lộn trong công ty của Lý Kiến nữa. Thậm chí phải nói, cô ta ở lại cái thành phố này cũng chẳng còn đường sống. Bởi vì trước đó cô ta từng uy hiếp Lý Kiến mà chuyện ông ta rơi vào thảm cảnh hôm nay, cô ta cũng góp công không nhỏ.
Lý Kiến không dám động đến tôi nhưng xử lý một con tiểu tam bị cả thiên hạ ghét bỏ thì… dễ như trở bàn tay.
Lý Kiến xưa nay đâu phải người tử tế gì, ông ta thù dai lắm.
Trước khi rời khỏi thành phố này, Hứa An An còn gọi cho tôi một cuộc. Nghĩ một lát, tôi vẫn quyết định bắt máy.
“Trần Quân, cô ác thật đấy! Tôi đúng là xem thường cô rồi!”
Tôi để mặc cho cô ta trút giận một hồi, đợi đến khi cô ta gào xong, tôi mới chậm rãi đưa điện thoại sát hơn, nhẹ nhàng nói: “Tôi nhận cuộc gọi này là để cảm ơn cô. Thật lòng đấy. Chính cô đã giúp tôi tỉnh ngộ. Nếu không nhờ cô, tôi cũng chẳng biết sẽ còn giằng co với Lý Kiến đến bao giờ, cũng chẳng nhận ra con trai tôi giỏi giang đến thế.”
Tôi nghe thấy bên kia có tiếng đập đồ, đổ vỡ loảng xoảng.
Rồi tôi mỉm cười, dứt khoát cúp máy.
Chậc, gái à… đừng có mà bốc đồng quá, dễ khiến người ta chán ghét lắm đấy.
Sau đó, tôi và Lý Mậu dọn đến nhà mới, bắt đầu lại mọi thứ.
Trở lại chỗ làm, đồng nghiệp đón tôi nhiệt tình hơn xưa: “Có gì cần thì chị cứ nói nhé.”
Trước kia tôi quá cứng cỏi, luôn thích giữ lấy hình tượng hoàn hảo mà quên mất rằng đôi khi, để lộ chút yếu đuối mới giúp người ta dễ gần hơn.
Viện trưởng còn cho tôi mấy số liên lạc, tay ôm cốc nước giữ ấm, giọng đầy thâm ý: “Trần Quân à, đời người còn dài, phải biết nhìn về phía trước. Tôi ở đây có mấy cậu trai trẻ, điều kiện không tệ, có muốn làm quen không?”
Đôi khi, một gia đình tan vỡ lại chính là sự viên mãn cho các thành viên, cũng có thể là khởi đầu của một gia đình mới.
Chỉ tiếc rằng, đạo lý này… đến giờ tôi mới hiểu.
Cũng may, vẫn chưa muộn.
(Hết)