AO CÁ CỦA BẠN GÁI CON TRAI TÔI
Chương 1
1
Tôi và Lý Kiến chỉ ăn qua loa vài miếng đã nuốt không trôi nữa. Hứa An An thì rất “biết điều”, chủ động đề nghị rửa bát. Dĩ nhiên, thằng ngốc Lý Mậu đâu nỡ để bạn gái yêu quý của mình chịu khổ, thế là nó lập tức xung phong đi rửa bát thay.
Theo thông lệ, con dâu tương lai lần đầu tiên đến nhà, nếu gia đình hài lòng thì sẽ lì xì một phong bao thật hậu. Nhưng tôi và Lý Kiến đều không có ý định đó.
Không phải tiếc tiền, mà tôi chỉ đơn giản là không muốn làm khó chịu bản thân.
Nhân lúc Hứa An An không để ý, Lý Mậu kéo chúng tôi vào thư phòng.
Nó cau mày hỏi: “Ba mẹ sao vậy? Trước kia chẳng phải hai người bảo con đưa bạn gái về ra mắt sao? Giờ con đưa về rồi, sao ai cũng tỏ ra không vui? An An chẳng phải rất tốt sao? Hai người đâu phải kiểu phụ huynh vô lý, phải tranh giành với con dâu làm gì.”
Lý Kiến mặt mày sa sầm: “Ba không đồng ý cho hai đứa quen nhau! Chia tay ngay cho ba!”
Lý Mậu nghe thế thì càng khó chịu hơn: “Ba nói vậy là sao? Đây là bạn gái con, đâu phải của ba. Con chỉ đưa về cho hai người xem mặt, chứ không phải để hai người can thiệp chuyện tình cảm của con. Cũng giống như khi ba cưới mẹ, con có nói gì đâu?”
Lý Kiến bị con làm cho tức đến đau đầu: “Thằng ranh này, mày còn dám đòi có ý kiến à?!”
“Ba, trước ở công ty ba còn khen An An làm việc chăm chỉ, là cô gái tốt, sao giờ ba lại quay ngoắt như vậy?”
Lý Mậu mới tốt nghiệp được nửa năm, hiện đang làm việc tại công ty thương mại điện tử do Lý Kiến thành lập. Còn Hứa An An thì ngang tuổi nó, bắt đầu thực tập ở công ty từ năm ba đại học.
Lý Mậu lại quay sang tôi, nói: “Mẹ, mẹ nói xem, chính ba mẹ bảo con sớm có bạn gái, giờ con mang về một cô thế này mà hai người lại phản đối? Con không muốn làm ầm ĩ trước mặt An An, nhưng ít ra hai người cũng nên cư xử như những người lớn có lý lẽ chứ?”
Tôi nhìn đứa con trai vẫn luôn được che chở rất tốt, chưa từng bị xã hội vùi dập, thật sự không thể nào nói ra câu: “Bạn gái con không ổn đâu, trước đây nó từng là tiểu tam của ba con.”
Nếu có thể, tôi không muốn để nó biết những chuyện dơ bẩn đó.
Từ trước đến nay, quan hệ cha con giữa Lý Mậu và Lý Kiến vẫn rất tốt. Tôi không nói ra chuyện này không phải vì Lý Kiến, mà là vì Lý Mậu.
Tôi mặc kệ Hứa An An có là loại trà xanh gì, tôi tuyệt đối không để cô ta dắt mũi cả gia đình tôi.
Tôi ngăn Lý Kiến đang nổi nóng, rồi nói với Lý Mậu: “A Mậu, ba mẹ đương nhiên sẽ không can thiệp vào quyền yêu đương của con, cũng chẳng bắt con phải tìm bạn gái môn đăng hộ đối. Ba mẹ không thích cô ấy, là vì biết có những mặt trong tính cách cô ấy không được ổn. Mẹ chỉ mong con có thể tìm hiểu kỹ hơn về người con đang yêu.”
Lý Kiến tiếp lời: “Đúng vậy, trước kia không nói cho con biết là vì chưa đến lúc. Con bé này tâm cơ quá sâu, tuy làm việc tạm ổn nhưng với tư cách là sếp, ba không thể lo hết mọi chuyện. Miễn là cô ta làm tốt công việc, ba vẫn để cô ta ở lại. Nhưng con à, con cũng nên tỉnh táo một chút.”
Lý Mậu phản ứng theo bản năng để bảo vệ Hứa An An: “An An không phải người như vậy đâu. Ba, trước kia ba đâu có nói thế.”
Nhưng khi thấy ánh mắt quả quyết của tôi và Lý Kiến, nó bắt đầu dao động.
Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa: “Nếu con thật sự muốn tìm một người đi cùng mình cả đời, thì không thể để bản thân bị cảm xúc nhất thời làm mờ mắt. Con cần phải thật sự hiểu rõ cô ấy. Khi nào con hiểu rõ rồi, dù con quyết định thế nào, mẹ cũng sẽ không can thiệp.”
Lý Mậu là đứa không giấu được chuyện gì, lập tức nói: “Con đi tìm cô ấy.”
Tôi cản lại: “Con định nói với cô ta thế nào? Con bảo rằng ‘ba mẹ tôi thấy em phẩm hạnh có vấn đề, nên em nói xem, có đúng không?’ à?”
Lý Mậu cứng họng.
Về chuyện yêu đương, nó vẫn mang đậm chất học sinh, hoặc cũng có thể gọi là… ngây thơ.
“Muốn biết một người thế nào, đừng chỉ nghe họ nói, mà phải nhìn họ làm gì. Nếu cuối cùng con vẫn thấy hai người thật sự là chân ái, thì ba mẹ cũng không rảnh mà đi phá hoại đôi uyên ương.”
Lý Mậu trông đầy do dự. Tôi hiểu sự khó xử trong lòng nó: một mặt thấy tôi nói đúng, mặt khác lại cảm thấy nghi ngờ bạn gái mình là chuyện không hay.
Nhưng dù nó nghĩ gì, tôi nhất định sẽ không để nó tiếp tục dây dưa với Hứa An An.
Sau khi nó rời khỏi thư phòng, Lý Kiến mới quay sang tôi, vẻ mặt đầy áy náy: “Vợ à, anh xin lỗi.”
Tôi lạnh nhạt đáp: “Tôi không làm vì anh. Sau này, đừng mang mấy chuyện bẩn thỉu đó về nhà.”
2
Trong mắt Lý Mậu, tôi và Lý Kiến là một cặp vợ chồng mẫu mực, hòa hợp ăn ý như cầm kỳ thi họa.
Nhưng trên đời này làm gì có nhiều cặp vợ chồng mẫu mực đến thế?
Tôi và Lý Kiến đã kết hôn hơn hai mươi năm, cái gọi là tình yêu từ lâu đã mòn vẹt gần hết. Chúng tôi chỉ đang cố gắng duy trì một gia đình tưởng chừng hạnh phúc trong mắt người ngoài thôi. Điều này, có lẽ chỉ tôi và Lý Kiến đều tự hiểu rất rõ.
Từ rất lâu trước đây, trong một lần cãi vã, Lý Kiến từng mắng tôi: “Trần Quân, rốt cuộc cô là người máy hay là phụ nữ thế hả? Cô không thể học người ta một chút dịu dàng, một chút quyến rũ được không hả? Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào vô vị như cô!”
Tôi điềm tĩnh nhìn ông ta, nói: “Anh có nhu cầu gì thì đi mà nói với đám đàn bà bên ngoài của anh ấy. Tôi không tiêu tiền của anh nên cũng không có nghĩa vụ phải chiều theo anh.”
Tối hôm đó, Lý Kiến đập cửa bỏ đi.