ÁC MỘNG TÌNH YÊU
Chương 5
10.
Ngày Tần Hoài mời tôi đến biệt thự ăn tối, tôi giả vờ do dự mấy lần mới đồng ý.
Bạn tôi gắn một cái camera cúc áo trên cổ tôi.
"Thiển Thiển, tôi ở gần biệt thự, nếu có chuyện gì xin hãy báo ngay cho tôi." Bạn tôi sợ tôi xảy ra chuyện gì nên nhất quyết đi theo tôi.
“Tôi nhớ rồi, không phải nói ném cái ly làm tín hiệu sao.”
Thật sự tôi có chút sợ hãi.
Cứ nghĩ đến một con quỷ nằm cạnh tôi mỗi đêm, sẵn sàng đầu độc tôi bất cứ lúc nào, bàn tay ướt mồ hôi lạnh.
Hai ngày qua tôi đến trung tâm huyết học để lấy máu xét nghiệm, may mắn là trong cơ thể không có chất độc.
"Tô Thiển, thực xin lỗi, trước đây là anh sai rồi. Thực ra, anh rất yêu em, em có thể tha thứ cho anh được không?" Trên bàn ăn, Tần Hoài quỳ xuống đất, cầm một bó hoa hồng đỏ lớn thâm tình mà xin lỗi.
Từng cánh hoa tươi đẹp kia là biết bao sinh mạng của những cô gái khác.
“Như thế nào, mới có ba ngày liền bị tình thánh nhập sao?” Lên mạng search 36 kế quay lại với bạn gái đúng không? Tôi vừa sợ vừa tức giận nhưng vẫn không thể kiềm chế bản thân và mắng anh ta.
Tôi tức giận, không phải vì tôi vẫn còn chút luyến ái hay tình cảm nào với anh ta, mà vì anh ta, một tên khốn nạn, dám dùng thủ đoạn xấu xa như vậy để dụ dỗ các cô gái quay lại.
Anh ta nghĩ ai cũng là kẻ ngốc sao?
Thật muốn tán mấy bạt tai, nhưng tôi nhịn xuống.
Nhỏ không nhịn sẽ hại việc lớn.
“Anh biết mình đã làm rất nhiều điều sai trái, nếu không cầu xin sự tha thứ của em, cả đời này anh sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình.”
"Hôm nay là Thất Tịch, để anh tặng quà cho em nhé, Tô Thiển."
“Em biết không, anh đã mua nhà, cũng mua cho ba mẹ em một căn, anh biết em là con một, kết hôn cũng muốn ở cùng ba mẹ, nên anh đã cố gắng hết sức làm việc, anh muốn cho em một cuộc sống tốt đẹp, anh biết ba mẹ em có thể chê căn nhà này nhỏ, nhưng đây là thành ý của anh.”
Nói xong, anh ta rưng rưng nước mắt, run rẩy lấy ra hai tờ giấy chứng nhận bất động sản.
Thôi nào, ngày nay, bạn có thể nộp đơn xin cấp chứng chỉ bất động sản mà không cần phải đến đó hoặc lấy CMND.
Nếu không biết trước đây là chứng chỉ giả do anh ta làm thì có lẽ tôi đã cảm động rồi.
Anh ta cứ lải nhải ở đó làm tôi gấp muốn chết, chừng nào mới được ăn cơm đây.
“Tô Thiển có lẽ anh đi quá chậm, nên không thể đuổi kịp em, lạc mất em.”
"Nếu như đã định trước, anh chỉ có thể bảo vệ em đến thời điểm này, sau này không có anh,em có thể đi tiếp, chỉ cần em cần anh, anh sẽ luôn luôn xuất hiện làm chỗ dựa cho em. "
"Hôm nay anh đặc biệt nấu một bàn đồ ăn để xin lỗi em. Dì và Tiểu Khả cũng sẽ cùng chúng ta ăn xong bữa cơm rồi rời đi."
“Con gái, thật xin lỗi là dì sai rồi, thật sự cho rằng căn nhà này là của Tần Hoài, đều là lỗi của chúng ta, chúng ta xuất thân từ nông thôn, không có kiến thức, con đừng chấp nhất bà lão này.” Sau khi mụ già nói xong, bà đưa gấp cho tôi vài cọng đậu que.
Tôi nhìn mấy cọng đậu que cười cười không nói gì.
Thấy tôi thờ ơ, Tiểu Khả liền bưng tới một chén canh: “Chị, là do trước đây em không đúng, là em đã yêu thầm Tần Hoài, anh ấy không thích em, biết anh ấy có bạn gái em rất tức giận.”
“Những lời nói lúc trước chủ yếu là muốn chọc giận chị thôi.”
"Ồ? Thật sao?" Tôi vui vẻ nhận lấy chén canh, Tiểu Khả gật gật đầu.
Tôi đưa chén lên miệng, trong mắt Tiêu Khả gấp gáp đè nén: “Chị, uống nhanh đi, canh để nguội sẽ không ngon đâu. Đây là Tần Hoài đặc biệt hầm cho chị, đun lửa nhỏ đã ba tiếng rồi.”
"Được, vậy em nếm trước đi." Tôi đột nhiên đứng dậy, đem chén đặt ở trước miệng Tiểu Khả.
Sắc mặt Tiêu Khả lập tức tái nhợt vì sợ hãi, hất cái chén đi.
"Nào, uống đi, sao em không uống?"
"Ồ, thật đáng tiếc, súp ngon như vậy."
Tôi tấm tắc mà thở dài.
"Cô, cô, cô... Tô Thiển, là cô cố ý sao?" Tiêu Khả chỉ vào tôi, ngón tay run rẩy.
“Tôi cố ý cái gì?” Tôi nhướng mày, "Tôi cố ý không uống món canh cô bỏ thuốc diệt chuột, hay cố ý không ăn đậu que cô bỏ thuốc ngủ?"
“Tôi không có phúc ăn một bữa ăn thịnh soạn như vậy.”
“Làm sao mày biết?” Mụ già sửng sốt.
“Tôi cũng biết bà định làm tôi hôn mê rồi bật ga để tôi rơi vào trạng thái thực vật.”
Mụ già đột nhiên ý thức được điều gì: "Không được, Tiểu Khả, Tần Hoài, mau giết nó đi."
"Chúng ta đã bị lừa!"
Tiểu Khả vào bếp lấy dao, Tần Hoài muốn bắt tôi, tôi đá mạnh vào hạ thân hắn, chạy nhanh ra cửa.
Đúng lúc này, cảnh sát và bạn tôi xông vào.
11.
Trong quá trình thẩm vấn, tôi cung cấp toàn bộ nội dung camera theo dõi trong nhà cho cảnh sát.
Mụ già cùng Tiểu Khả vào phòng thay đồ của tôi lấy rất nhiều túi hàng hiệu, cầm đi ra ngoài và không thấy trở lại.
Tôi lại gọi cảnh sát và nói rằng chiếc Mercedes-Benz cũng đã mất tích.
Ba tháng sau, gia đình ba người bị kết án hơn mười năm tù.
Trộm cắp tài sản đặc biệt lớn, cố ý giết người, cố ý gây thương tích... xử phạt đồng thời nhiều tội danh.
Và tất cả những thứ bọn họ lấy trộm từ biệt thự đều bị cảnh sát thu hồi trước khi bọn họ kịp bán chúng.
Bạn tôi cắn ống hút và uống nước chanh: “Tôi nghe nói lúc đầu họ không chịu thừa nhận. Họ nói rằng họ chưa bao giờ làm hại những cô gái khác và đây là lần đầu tiên họ phạm tội.”
“Chứng cứ của mình tuy không đủ làm bằng chứng trước tòa, nhưng khi cảnh sát lấy nó ra, bọn họ liền sợ hãi nhận tội.”
Tôi mỉm cười: “Công lý có thể đến muộn nhưng luôn luôn hiện hữu.”
Mẹ tôi nhéo tai tôi: “Bày đặt chính nghĩa, ba và mẹ con bị con hù cho đau tim, chuyện như vậy thì gọi cảnh sát thôi, tại sao phải mạo hiểm?”
“Mẹ, hay là con siêu âm tim cho ba mẹ nha! xem ba mẹ có làm sao không?”
“Con nhóc này, mau quay về nhà đi, mẹ và ba chỉ có một mình con thôi đó!”
“Mẹ ơi, tai con đau quá.” Mẹ tôi nhìn thấy tôi cầu xin mới thả tôi ra.
Nhưng chẳng bao lâu, bà ấy nhìn tôi và lén hỏi tôi: “Vậy con và anh chàng đó… có được không?”
“Mẹ, anh ấy là bạn thân của con, mẹ đừng làm phiền con nữa.”
12.
Cuối cùng bà mẹ cũng không khuyên nổi tôi, nên họ đã về một mình.
Bạn tôi nói, có vài cô gái đã thoát khỏi ba người kia chỉ vì mấy cô ấy không có quá nhiều tiền.
Nhiều video được tìm thấy trong USB của Tần Hoài, bao gồm cả của tôi, và chúng đều bị cảnh sát xóa hoàn toàn.
13.
Hoàng hôn, bạn tôi hỏi: “ Thiển Thiển, nếu ngày đó cậu bị thương, cậu có hối hận khi dùng chính mình làm mồi nhử để bắt kẻ xấu không?”
Tôi nhìn bầu trời hoàng hôn với đôi mắt kiên quyết: "Cuối cùng cũng phải có ai đó làm việc này."
"Nếu là em, em sẽ không lùi bước."
"Tôi không muốn có thêm nhiều cô gái bị lừa hoặc thậm chí mất mạng".
"Hơn nữa, họ đang chiếm nhà của tôi. Tôi là một người có thù phải báo, được chứ?"
"Bất quá, ta không khuyến khích người khác làm chuyện này. Dù sao, mấy năm học võ tự vệ này cũng không phải là uổng phí."
"Vậy cậu còn tin vào tình yêu không?"
"Dĩ nhiên là con, anh ta là cặn bã, vì cái gì mà dùng sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình."
Tôi cười nghịch ngợm và nói: “Nhưng so với đàn ông, tôi nghĩ sự nghiệp thú vị hơn”.
Bạn tôi lắc đầu: “Cậu chỉ biết có sự nghiệp.…”
Nhìn thấy lời tỏ tình bất ngờ và có chủ ý của cậu bạn tôi, trên môi tôi nở một nụ cười: “Có lẽ, đến một giai đoạn nào đó, cả sự nghiệp và đàn ông đều thú vị…”
(Hết toàn văn)